(Zodiac Sa) Hiện Thực Là Lưỡi Dao Hai Mặt(Hoàn) - (Chap 22) Giáng Sinh Không Có Santa Clause
- Metruyen
- (Zodiac Sa) Hiện Thực Là Lưỡi Dao Hai Mặt(Hoàn)
- (Chap 22) Giáng Sinh Không Có Santa Clause
Tại một tiệm bánh nằm ngay trung tâm của thành phố nhộn nhịp tưng bừng Lễ Giáng Sinh, thật ra bây giờ là hai giờ sáng, nhưng tuy thế vẫn có cặp đôi nào đấy đang hoạt động rất hăng say trên giường. Sau khi kết thúc công cuộc tập thể dục trong hai tiếng đồng hồ, Song Tử quàng tay ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của Kim Ngưu đã mệt lử; trong Giáng Sinh lạnh lẽo thế này mà ôm nhau thật chặt quả là hạnh phúc biết bao.
Đếm đi đếm lại, cũng đã một năm kể từ lần đầu tiên hai người gặp nhau. Trải qua biết bao nhiều biến cố, Kim Ngưu cũng nổi máu Yan lên đến khiếp sợ cuối cùng cũng có thể quây quần bên nhau; đó là hạnh phúc chân chính! Nhưng mà nói đi nói lại, suốt buổi làm tình Kim Ngưu để ý thấy Song Tử không hề tập trung vào chuyên môn, cứ thẫn thờ nghĩ vu vơ về cái gì đó. Đến lúc làm xong thì cứ vừa quàng tay ôm Kim Ngưu vừa bấm bấm điện thoại, làm cậu phát bực.
Bỗng nhiên điện thoại Song Tử đổ chuông, màn hình điện thoại hiện hai chữ “Cú có gai” làm Kim Ngưu mặt nhăn như bị dính phân chim, đặt tên danh bạ hay thật!! Song Tử hơi tròn mắt, có vẻ rất ngạc nhiên rồi nhấc máy, tuy nhiên đầu dây bên kia rất lâu sau mới có tiếng nói:
“Giáng… Sinh vui… vẻ! Hehe!”
“Ngốc này, đừng cố nói, em nhắn tin cũng được mà!”
“Teehee!”
“Cười cái cóc khô!!!”
Song Tử tuy nói thế, nhưng hắn vẫn phải phì cười trước độ ngây thơ vô âu vô lo của người đó, nếu như hắn không biết trước, chắc sẽ chẳng nghĩ nổi tới việc người đó lại mắc phải căn bệnh thế kỉ đó nhỉ. Nói chuyện được dăm ba câu thì Song Tử cúp máy, lúc này mới để ý thấy bảo bối của mình đang nằm phụng phịu một cục, má phồng ra mặt đỏ gay lên. Song Tử cười khổ, xoa xoa mái tóc nâu của Kim Ngưu, hôn lên tóc rồi kéo chặt cả cơ thể Kim Ngưu vào mình. Nhưng hình như cậu vẫn chẳng hết giận, liền xoay người lại đẩy hắn ra, tức giận mắng:
“Đồ một chân đạp hai thuyền! Anh cút đi!! Ai gọi thế hả?”
“Tiểu Ngưu, anh không hề một tay bắt hai con cá, anh cũng không có nhiều thuyền để đạp. Có một con cá, cái thuyền là em sợ giữ còn không nổi mà… Ngoan đừng giận nữa.”
“Nói thì hay lắm! Ai gọi thế?”
“Thiên….. Đừng nhìn anh bằng ánh mắt đó khi em biết rõ người đó là ai mà vẫn cố hỏi anh chứ!”
Kim Ngưu nghe cách nói chuyện ngọt ngào đó của hắn liền biết ngay, Song Tử mà ăn nói kiểu đó chỉ có thể là hai người. Một, Kim Ngưu! Hai, cậu EM TRAI KẾT NGHĨA nào đó mà ai cũng biết! Thật ra thì cũng không hẳn là Kim Ngưu ghen hay gì, chỉ là ác cảm mà cậu dành cho Thiên Bình đến tận bây giờ vẫn chưa hết, nói trắng ra là có khả năng sẽ không bao giờ hết. Mà cũng thật tình là Kim Ngưu cũng chẳng hiểu tại sao cậu không thích Thiên Bình, hẳn là kiểu ghét ngay từ cáu nhìn đầu tiên, nhưng trong khi đó vốn lời của tiệm bánh nhà cậu là từ tay hám đồ ngọt Thiên Bình mà ra.
Song Tử thấy người yêu như vậy, muốn giận cũng được mà không giận cũng không xong, bản thân hắn cũng rất bất lực. Nhưng hắn đột nhiên nhận ra điều gì đó, liền hỏi: