(Zodiac Sa) Hiện Thực Là Lưỡi Dao Hai Mặt(Hoàn) - (Chap 2) Một Người Ngã, Người Kia Cười
- Metruyen
- (Zodiac Sa) Hiện Thực Là Lưỡi Dao Hai Mặt(Hoàn)
- (Chap 2) Một Người Ngã, Người Kia Cười
Tui buồn, hình như truyện mới không được chào đón.
———————————————————–
“Thế giới này là một sự hỗn tạp không thể giải thích. Người mình vốn không quen biết lại đối tốt với mình, người mà mình luôn coi đó là bạn lại có một ngày quay lưng phản bội. Nhưng nó vốn là quy luật của tạo hóa trớ trêu này, luôn làm cho chúng ta cảm thấy hoang mang trước cuộc sống và dễ dàng gục ngã. Và khi chúng ta vấp té xuống, sẽ có một số người xem đó là một niềm hạnh phúc đối với họ.”
Ngồi ngẫm lại từng lời từng chữ mà người mẹ khi còn sống của mình đã nói. Người con trai lặng lẽ nhấp nháp ly cà phê, cảm thấy trái tim đau rát khi nhớ lại người mẹ quá cố đó. Mẹ hắn qua đời khi hắn chỉ mới 15 tuổi, còn là một đứa con nít ngây thơ chưa hiểu sự đời. Những lời mà mẹ hắn nói trước khi chết đó, một phần là muốn hắn phải dè chừng cuộc sống, phần còn lại là nhắc nhở hắn tuyệt đối không được tham gia vào Showbiz. Để hắn không phải lãnh cái hậu quả tàn khốc như mẹ hắn phải gánh chịu. Nhưng hắn đã làm trái lại, hắn muốn dấn thân vào đó để trả thù cho mẹ hắn. Nhưng sau khi trả được thù, hắn đã không còn có thể rời khỏi cái giới này được nữa rồi.
Tiếng gõ cửa nhẹ vang lên, một cô gái vóc người nhỏ nhắn cùng bộ ngực khủng bước vào. Cô gái này mái tóc vàng xoăn lượn sóng, đôi mắt xanh cùng sống mũi cao; bộ váy hở vai cùng ngực màu đỏ của rượu vang. Nhìn thoáng qua, thì cũng đủ biết là con gái nhà quyền quý. Cô bước đến chỗ hắn, ngồi lên thành ghế, tay lướt dọc theo đường cánh tay hắn. Cô cười nói:
– Yết tiên sinh, chừng nào ngài mới chịu ngủ cùng em một đêm?!
– Shelley, đừng càn quấy tôi. Cảm phiền cô cút đi xa một chút, tôi bao nhiêu lần đã nói không thích cô rồi hả?! – Thiên Yết khó chịu nói. Tay nắm thành đấm, trừng mắt nhìn Shelley. Hắn căn bản không thích thể loại con gái giống như cô, bởi vì nhìn rất giống một con phò.
Trước câu nói vô cùng phũ phàng của hắn, cô cắn môi khó chịu. Dậm chân, nắm tay hắn lắc lắc, miệng không ngừng kêu ca. Thiên Yết liếc nhìn cô, hất mạnh tay khiến cả cơ thể cô té xuống đất, hắn cư nhiên xem như không có chuyện gì. Shelley hậm hực đứng dậy, vung tay định tát hắn, nhưng kịp thời hắn đã nắm chặt lấy tay cô, không cho động đậy. Cô quát:
– Khốn nạn!! Đừng cho rằng anh là Nhạc sĩ nổi tiếng thì tôi không dám làm gì!!! Tôi sẽ bảo cha tôi phế bỏ hoàn toàn cơ nghiệp của anh!!!
– Tôi thách cô. Hãy đợi xem cha cô có chịu tin một đứa con gái luôn đàn đúm với trai hay không?!
– Anh??!! Được! Được lắm!! Hãy đợi đó!!
Cô tức tối bỏ đi. Hắn thở dài, thật không biết đào đâu ra loại con gái giống vậy nữa. Nhìn ra phiá cửa, Thiên Yết gọi:
– Vào đi! Ở đó mà lúp ló!
Chàng trai ngoài cửa cười cười bước vào. Thân hình cao ráo, mái tóc đỏ rực, gương mặt đẹp troai ngời ngời. Anh vẫy tay chào Thiên Yết, rồi mở tủ lạnh lấy chai bia, ngồi phịch xuống sô pha, chân gác lên bàn, tự nhiên như đây chính là nhà của anh chứ không phải của hắn. Thiên Yết đơ mặt nhìn thằng vô duyên vô tổ chức kia, ngậm ngùi thấy thương tiếc số phận bản thân khi lại quen biết anh. Hắn ngồi xuống đối diện, với tay dựt lại chai bia, tu một hơi hết sạch. Anh nhăn mặt càm ràm:
– Ớ?! Thằng này vô duyên.