(Zodiac Fanfiction Sa) At The First Time I Saw Your Face - Chap 9
Tên MV: Senbonzakura – Japanese band edition
——————————————————-
Nhân Mã tỉnh dậy lúc tản sáng, thấy cổ họng hơi khô nên ra ngoài kiếm nước uống. Chỉ vô tình thấy ánh đèn ở phiá phòng y tế sáng lên, tính tò mò nổi dậy, Nhân Mã rón rén bước đến đấy. Nhưng quả thật không ngờ lại có thể chứng kiến một cảnh tượng đáng kinh ngạc như vậy. Nhân Mã định xông ra cứu Sư Tử, nhưng chưa gì đã bị Thiên Bình và Ma Kết cướp công. Tuy nhiên nếu Nhân Mã ra tay lúc đó thì ắt sẽ không thể nghe được đoạn nói chuyện sau này. Nhân Mã quả thật không thể ngờ tới bản thân lại thường xuyên khiến người khác khó chịu như vậy. Có lẽ là tại cái tính bực dọc vô cớ của bản thân, cứ thấy cái gì ngứa mắt là chửi cho đã cái miệng rồi thôi. Cậu thở dài trở về phòng, ngồi phịch xuống giường, ngẫm nghĩ lại bản thân. Kim Ngưu cũng vì cái hành động ngồi xuống giường của cậu mà tỉnh giấc, thấy gương mặt vô cùng suy tư của Nhân Mã, khẽ hỏi:
“Mặt nhăn như ri là do mô rửa?”
“Kim Ngưu? Tôi còn định xin lỗi anh vì vô tình đánh thức anh, nhưng bây gìơ thì tôi lại muốn đánh cho anh không thể thức được!”
Kim Ngưu cười hề hề gãi đầu ngồi dậy, hỏi lại đàng hoàng và nghe được câu chuyện đó. Hắn trầm mặc, hắn biết bản tính Nhân Mã khó đổi, cùng lắm chỉ có thể khiến cho người khác bớt ghét hơn mà thôi. Hắn nói:
“Là do cậu ngay từ ban đầu đã gây thù chuốc oán với Thiên Bình. Mấy ngày sau lại quay sang móc miả Thiên Yết, mọi người không kì thị cậu mới lạ!”
“Nhưng đâu tới mức đó chứ? Tôi chỉ nói sự thật thôi mà…”
“Đôi khi sự thật lại là thứ làm cho người khác đau lòng nhất. Người ta bảo, hiện thực là lưỡi dao hai mặt mà.”
Phải, Nhân Mã im lặng không nói gì như ngầm thừa nhận. Tất cả chúng ta đều là những kẻ mơ mộng bị hiện thực giết chết.
(Trích: Khi Chiếc Lá Rụng – Chương 1-Lơ Lửng. Được đăng trong số Telus đầu tiên.)
Cậu không phải là một kẻ ngu ngốc không hiểu chuyện, nhưng lại là một người cố chấp và bảo thủ. Nhân Mã luôn cho rằng mình là đúng cho dù có nhận được bao ý kiến trái chiều từ người khác. Nhưng cho đến tận bây gìơ, bản thân Nhân Mã đã nhận ra, cậu mới là kẻ sai duy nhất.
Kim Ngưu thấy Nhân Mã cứ im lặng như vậy, có chút không an tâm, vội xoa đầu cậu, bảo:
“Không sao, cậu hiểu được là tốt. Bây gìơ nhân lúc mọi người còn chưa thức hoặc vừa tiếp tục chìm vào giấc ngủ, tôi với cậu ra ngoài bắt Ác Linh giúp bọn họ nhé!”
“Gìơ này sao? Mới 2 gìơ 57 phút…”
” Ừm, là gìơ này. Ba gìơ là gìơ linh đó nha!”
“Anh học được ở đâu vậy?”
“Từ một người tạo ra chúng ta!”
Nhân Mã không hiểu nhìn Kim Ngưu, đôi mắt long lanh mở to tròn trông cực kì đáng yêu. Kim Ngưu thì chỉ mỉm nhẹ, không trả lời câu hỏi đó của cậu, để cậu tự hiểu rằng người tạo ra bọn họ là ai. Phải! Chính là ta, Phong Vãn Thiên!! Lâu lâu tác giả lên cơn, mong mọi người thông cảm!