[Zhihu] Hoang Tưởng Bị Hại - Chương 3
8
Tôi đến bệnh viện để băng bó đầu.
Nhân tiện nhận báo cáo kiểm tra hôm đó.
Lấy xong báo cáo, bác sĩ giải thích cho tôi vài nội dung trong đó.
Đứng ở hành lang sảnh bệnh viện nhìn đám đông đi lại.
Đầu óc trống rỗng.
Khi phản ứng lại, tôi cầm chặt tờ báo cáo, chặt đến nỗi mồ hôi trên tay tôi ướt đẫm.
Tôi từng thấy nghề của bản thân khiến tôi hiểu được ý nghĩa của cái c.h.ế.t hơn người bình thường.
Sau này quan niệm về cái c.h.ế.t của tôi là sợ Lâm Tự c.h.ế.t.
Sợ anh sẽ bị phát hiện là điệp viên ngầm.
Sợ anh sẽ không bao giờ trở lại nữa.
Sợ những kẻ buôn ma túy điên khùng kia sẽ bắt anh làm lá chắn, để anh tự kết liễu mình.
Đối với tôi, cái c.h.ế.t là không để Lâm Tự rời khỏi thế giới của tôi.
Nhưng bây giờ tôi phải rời khoỉ thế giới của Lâm Tự.
Cuộc đời tôi dường như bắt đầu đếm ngược, tôi bình tĩnh lái xe, bình tĩnh về trước nhà, bình tĩnh mở cửa nhà ra.
…
Tôi thấy Giang Đình khoác tay Lâm Tự mà anh cũng không trốn tránh.
“Giang Đình, cô coi nhà tôi là nhà cô sao.”
Tôi lao tới tách hai người họ ra.
Sợi dây căng lâu ngày sẽ đứt.
Tôi tưởng bản thân luôn là người bình tĩnh, nhưng tôi quên mất con người sẽ không thể bình tĩnh khi họ tức giận.
Giang Đình đưa tay vuốt mái tóc xoăn của mình.
“Xin lỗi, giống lần trước thôi, là Lâm Tự mở cửa cho tôi.”
Người phụ nữ bước đến gần tôi, cúi người xuống nói vào tai tôi.
“Trương Tịnh Niên, cô quên rồi sao, Lâm Tự đã không phải là Lâm Tự trước đây luôn bảo vệ cô.”
“Muốn trách thì trách cô xui xẻo, chúng ta lại quay về vạch xuất phát cùng nhau.”
“Lần này, cơ hội thắng của tôi rất lớn.”
…
Lời nói khiến tôi nhớ lại lúc trước.
Giang Đình là bông hoa hồng, cô ta công khai theo đuổi Lâm Tự một cách khoa trương.
Nhưng Lâm Tự luôn bảo vệ tôi phía sau.
“Tôi nói cho cô biết, đừng nói những điều gây hiểu lầm trước mặt vợ tôi.”
“Người tôi thích là Trương Tịnh Niên, tôi đã đưa cuộc đời, trái tim và cả tiền tài của mình cho cô ấy…”
…
Ánh mắt tôi dao động, nhìn sang Lâm Tự đang đứng bên cạnh cô ta.
Giang Đình nói anh đã mở cửa cho cô ta.
Thì ra bây giờ anh không từ chối Giang Đình.
Tôi bỗng thấy cơn tức giận vô cớ nổi lên trong lòng, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì?