[Xuyên Thư][Đam Mỹ] Không Có Nữ Chủ Bạch Liên Hoa! - Chương 8.
“Sao em cứ nhất quyết phải tìm ông ta?” – Sở Thiên hỏi Sở Dao.
“Nhờ ông ấy chỉ bảo thêm về dược! Nhìn lũ thái y đã bạc đầu nhưng vẫn vô dụng kia em chịu không được! Cha không cứu được cũng do mấy lão già đó vô tích sự! Mẹ khó chịu trong người, nhờ mấy lão đó khám, đơn thuần khó chịu liền trở nên sốt nặng! Anh không nhớ sao?” – Sở Dao giậm chân xuống đất.
“Dao Nhi! Em sao lại có thể nói những lời đó.” – Sở Thiên nhíu nhíu mi.
“Thật ra thì y thuật không phải cứ học qua loa là được. Muốn phối dược, chữa bệnh cứu người thì cũng phải tinh thông các loại thảo dược, các loại bệnh, phối dược phải phối đúng liều lượng chuẩn xác. Còn sai lệch thì thôi, đã bệnh còn sinh thêm bệnh.”
Ba người nghe xong liền quay qua nhìn Chu Hiên, Sở Dao có ánh mắt sáng nhất.
“Hai vị này…” – Sở Dao nhìn Chu Hiên, người vừa thốt ra câu đó, một thân bụi bặm, cùng Vương Diệp đồ mặc rách rưới.
“E hèm, câu này ta nghe từ một người bạn làm thầy thuốc thôi ha ha…”
“Giờ thì quay trở về được chưa?” – Sở Thiên nhíu mày.
Sở Dao cúi đầu, mặt uỷ khuất: “Em là đi cứu người mà…”
Sở Thiên thở dài một hơi.
“Ta không trách em, giờ thì trở về đi. Nếu để mẫu hậu lo lắng thì lại trở nặng bệnh thêm, bà đã yếu lắm rồi.”
“Có phải ta thất bại lắm không? Cứu chữa được bệnh dịch cả một làng, còn mẹ mình thì không cứu được… Ta muốn tìm Đệ nhất thần y kia để y giúp bà khỏi bệnh, không lẽ bây giờ phải bỏ cuộc sao?” – Sở Dao vành mắt bắt đầu đo dỏ.
“Đừng trách bản thân. Đáng trách là ta mới đúng.” – Ánh mắt Sở Thiên bắt đầu đượm buồn.
Chu Hiên nhìn một màn huynh huynh muội muội này chịu không nổi, đành phải lên tiếng hỏi:
“Mẫu thân các ngươi là bị bệnh như thế nào?”
Sở Thiên cùng Sở Dao nhìn Chu Hiên bằng ánh mắt đề phòng. Hai người không muốn tin bệnh tình của Thái Hậu Nương Nương bị truyền đi.
Chu Hiên giơ hai tay lên: “Ta lớn lên ở vùng quê, sư phụ ta cũng là thầy thuốc, ta cũng học được một ít, các ngươi không cần lo.”
Vương Diệp không hiểu mô tê, nhưng y tin Chu Hiên, thấy trong nhà hắn cũng toàn là dược, liền lên tiếng:
“Thiên Công tử, cứ nói đi. Nếu có thể Chu Hiên sẽ giúp ngươi. Ta tin hắn.”
“Thiên Công tử?” – Sở Dao ánh mắt mê man nhìn Sở Thiên.
Sở Thiên đặt tay lên đầu Sở Dao, ý bảo đừng nói gì nữa.
“Mẫu thân ta tuổi đã lớn, thân thể cũng có ít bệnh. Người xung quanh thấy vậy liền dâng một loại củ rất lạ gọi là ô đầu lên, nói là làm rượu uống rất tốt cho người cao tuổi. Họ muốn giúp mẫu thân ta nâng cao được thể lực, bớt đau mỏi, ăn ngủ tốt. Nàng lâu lâu liền uống rượu ô đầu đó. Nhưng mẫu thân ta càng ngày càng yếu. Nàng nói nàng có cảm giác tê ở lưỡi, rồi ngứa cổ và ho. Một vài lần sau đó nôn mửa, chân tay nàng rất lạnh, toát mồ hôi, tim đập nhanh, loạn hô hấp. Thái y vẫn chưa tìm ra nàng bị gì.” – Sở Thiên lắc đầu, Sở Dao nhìn mặt đất.