[Xuyên Thư][Đam Mỹ] Không Có Nữ Chủ Bạch Liên Hoa! - Chương 6.
Được hơn 100 view rồi ( = ̄ω ̄= ) Hồng mỗ xin đa tạ các chư vị đã đón đọc [Xuyên Thư] Không Có Nữ Chủ Bạch Liên Hoa!
___________________
Tiếng nước này, mùi hương này… Là tiếng suối thác!
Vương Diệp hướng về nơi âm thanh phát ra, vội vàng chạy đến.
Giữa dòng suối, một người với mái tóc dài đen nhánh… đang tắm…
“Xin chào… Có thể cho ta biết đây là đâu không?…” – Vương Diệp đánh liều hỏi người đang tắm kia.
Người nọ nghe tiếng Vương Diệp thì giật mình quay đầu lại.
Thì ra cô nương nhà người ta đang tắm! Phi lễ chớ nhìn!
Vương Diệp dùng hai tay che mắt: “Xin lỗi cô nương, ta không cố ý nhìn trộm ngươi tắm…”
Người nọ nhịn cười, trần như nhộng từ dưới dòng suối bước lên bờ, nhẹ nhàng thong thả thay y phục vào.
Người nọ im lặng đánh giá Vương Diệp. Thân mặc đồ lót trong rách lỗ chỗ còn dính nhớp, tay chân có xích, còn rướm máu, tóc thì dính lá cây, bộ dáng chật vật.
“Ngươi tên gì? Đi lạc sao?” – Cô nương nọ lên tiếng, giọng nói đầy phong lưu, mềm mại còn có chút khêu gợi, trêu ghẹo.
“Ta tên Vương Diệp, rớt từ vách đá trên núi xuống, không biết địa phương này.” – Vương Diệp nói.
“Ngươi bị thương rồi, nơi ở của ta cũng gần đây. Đi theo ta đi, về đó ta trị thương, băng bó cho ngươi.”
“Cảm tạ cô nương, nhưng ta còn chưa biết xưng hô với cô nương như thế nào.” – Vương Diệp gãi gãi cổ.
“Ta họ Chu, tên Hiên.”
Vương Diệp đi theo Chu Hiên đến một căn nhà nhỏ giữa rừng. Gần đến liền nghe mùi dược thoang thoảng, còn nghe tiếng nước sôi ục ục cùng tiếng củi đốt tí tách.
Hai người vòng từ phía sau ra trước, Chu Hiên vừa tính đưa tay lên mở cửa liền có một giọng nói của nam nhân bên trọng vọng ra: “Ngươi làm gì lâu như vậy?”
Chu Hiên mở cửa, không giả giọng nữ nữa, cười nói: “Em đem một con mèo lạc về, nên hơi chậm trễ một tí.” – Chu Hiên cười nhe răng, quay đầu nói với Vương Diệp. “Vào trong đi.”
Bước vào, Vương Diệp có một cảm xúc khó tả… BẮT GIAN TẠI TRẬN!
Người ngồi ở kia, đang nhâm nhi trà không ai khác chính là Bạch Cung Chủ!
Đi cả đêm, thì ra là qua nhà cô nương người ta ân ái!? Lại là địa phương khó ai nhận ra!
“Bạch Cung chủ…” – Vương Diệp ấp a ấp úng thốt lên.
Bạch Chi Viên nghe xong cũng ngẩng đầu. Thấy Vương Diệp, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên: “Sao ngươi lại ở đây?”
Vương Diệp không nói nên lời, im lặng cúi gằm mặt nhìn khoảng không trước chân.
“Hai người biết nhau hả? Mèo lạc kia từ trên vách núi rớt xuống đây, gặp phải em nên em đã dẫn về đây băng bó vết thương.” – Chu Hiên vừa nói vừa lấy dụng cụ ra để chuẩn bị trị thương cho Vương Diệp.