[Xuyên Thư][Đam Mỹ] Không Có Nữ Chủ Bạch Liên Hoa! - Chương 5.
“Chủ nhân!” – A Ngục kêu lên một tiếng.
Sau tiếng kêu của A Ngục, Vương Diệp cảm thấy tiếng gào khóc ở từng phòng lớn hơn rất nhiều. Còn y căn bản là không thấy được người kia. Hắn đáng sợ như vậy sao?
Mộ Dung Hành bước đến, đứng trước mặt A Ngục, nhếch mép, giơ tay lên cao. A Ngục nghĩ mình sắp bị ăn một bạt tai, liền nhắm mắt lại.
“Bốp!” Tiếng đánh vang lên làm Vương Diệp trợn tròn mắt, A Ngục ngơ ngác.
Con mẹ nó tên bại hoại kia cư nhiên lại tét mông y!
“Ha ha đàn hồi tốt đàn hồi tốt ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Có vẻ họ Bạch kia thú được một cô nương tốt rồi.”
Vương Diệp “…”
Vương Diệp trên trán tràn ngập hắc tuyến. Mộ Dung Hành vòng ra sau lưng A Ngục, mỉm cười nhìn Vương Diệp. Vương Diệp cũng ngước lên nhìn hắn bằng ánh mắt tức giận.
Nếu như không bị trói, có lẽ Vương Diệp đã trèo xuống đấm vài cái vào mặt hắn!
“Mộ Dung Hành khốn khiếp! Thả ta ra!”
Bỗng dưng có người hét lên làm Vương Diệp và Mộ Dung Hành giật nảy mình.
Thì ra hắn ta tên Mộ Dung Hành.
“Thuỵ cô nương, sao lại trách ta.” – Mộ Dung Hành hướng về phía tiếng hét đó nói.
“Không trách ngươi thì trách ai!” Người tên Thuỵ cô nương kia đáp.
“Tất nhiên phải trách phu quân của ngươi rồi! Hôm phu quân nhà ngươi khai trương quầy bán thịt heo đầu tiên ở khu này, sáng hôm sau trước cổng nhà ta toàn phân heo và lòng heo! Không trách hắn chẳng lẽ trách ta!” – Mộ Dung Hành tức đến run người, quát lên.
“Hắn làm thì ngươi bắt hắn, sao lại bắt ta.” – Thuỵ cô nương giậm chân xuống đất.
“Ngươi nghĩ ta như vầy có bắt nổi hắn không hả hả hả! Ta bắt hắn rồi hắn không băm ta thành thịt heo mới lạ đó! Ban đầu ta còn tính bắt con cẩu nhà ngươi nuôi, nhưng mà bắt ngươi cũng không khó.” – Mộ Dung Hành xoa cằm, hồi tưởng lại lúc đưa ra quyết định bắt cóc.
Vương Diệp: “…”
Thuỵ cô nương: “…”
A Ngục: “…”
“Còn ngươi!” Mộ Dung Hành chỉ vào cô nương đang khóc thút thít ở gian phòng bên cạnh Thuỵ cô nương. “Phu quân của ngươi là con trai của lão già thúi kia! Ngày xưa lão dám chê chữ ta như gà bới!”
Cô nương nọ: “Nhưng mà ngày xưa ngươi đã thả gà vào bới hết vườn rau của ông ấy rồi còn gì?”
“Nhưng mà ta chưa hả giận đó thì sao hả!! Dám chê ta rồi khen họ Bạch kia! Thật tức mà! A Ngục, đem cô nương này đến phòng ta!” – Mộ Dung Hành chỉ vào Vương Diệp. “Lần này ta sẽ làm họ Bạch kia phải cầu xin ta, van lạy ta trả lại phu nhân cho hắn! Ha ha ha ha!”
Vương Diệp ngẩn tò te. Họ Bạch? Bạch Cung chủ sao?
Ba người đến phòng của Mộ Dung Hành. Riêng Vương Diệp cảm thấy rất chóng mặt buồn nôn, ai cũng thích vác y như một cái bao gạo. Và giờ đây y cảm thấy IQ của mình cũng sắp chạm đến con số 0 khi gặp mấy người này rồi.