[Xuyên Thư][Đam Mỹ] Không Có Nữ Chủ Bạch Liên Hoa! - Chương 16b
Sở Thiên ngạc nhiên, không nghĩ một người nhìn đơn giản như y lại là thần y vang danh khắp chốn được. Y muốn vươn tay để chạm vào gương mặt đang đau khổ của Chu Hiên, nhưng khi Chu Hiên ngước mắt lên nhìn hắn, tay hắn ngưng lại giữa không trung.
“Ta muốn chôn anh ấy.” – Chu Hiên nhìn bàn tay của Sở Thiên trước mặt, y bình tĩnh quay đầu nhìn xuống cái xác đã xám ngoét, lạnh ngắt của Chu Văn. “Chôn anh ấy ở gần cha mẹ ta.”
“Ngươi có cần ta giúp không? Ta sẽ cho người đưa hắn tẩy sạch sẽ, đóng vào một chiếc quan tài. Bây giờ bàn tay ngươi còn run cầm cập, đến đứng lên còn không được.” – Sở Thiên hơi chau mày nhìn Chu Hiên đang run rẩy vuốt ve gương mặt của Chu Văn.
“Người thật sự có tâm để làm những chuyện như vậy sao, bệ hạ?” – Chu Hiên lời nói đầy châm chọc Sở Thiên khi hắn mặc hoàng bào đứng trước mặt y.
“Dù ngươi có là thần y đệ nhất thiên hạ, nhưng cũng vẫn là con dân của trẫm.”
Hai người đều giấu nhau những bí mật về thân phận. Đến hôm nay, cả hai mới nhận thức được một điều. Người kia là Hoàng đế, là vua của một nước, người này lại là thần y đứng đầu cả thiên hạ.
Sở Thiên tra kiếm vào vỏ vắt bên hông, gọi người đến dặn dò và sắp xếp người an táng cho thi hài của Chu Văn. Khi thân cận của Sở Thiên muốn đưa Chu Văn đi, Chu Hiên có đôi chút níu giữ, không muốn giao ra thi thể của anh mình.
“Ngươi để họ đưa anh ngươi đi đi.” – Sở Thiên đứng cạnh Chu Hiên, nhìn y không rời.
“Ta muốn đi theo. Ta muốn nhìn thấy anh ấy trước khi không thể nữa.” – Chu Hiên dùng tay phủi đi những vệt dơ trên gương mặt Chu Văn, cúi gằm mặt.
“Ta sẽ đưa ngươi đi cùng.”
Chu Hiên ngước mắt lên nhìn Sở Thiên thất kinh.
“Bệ hạ, ngươi làm vậy, có hơi đi quá trọng trách của một Hoàng đế không? Dù gì hai anh em ta cũng chỉ là người dân thôi, ngươi không cần quá để tâm vậy.” – Chu Hiên cười gượng.
“Không phải càng là Hoàng đế thì trẫm lại càng phải cần săn sóc đời sống của người dân hơn hay sao?” – Sở Thiên vừa dứt câu, hạ nhân đã dẫn đến một con ngựa màu trắng muốt bên cạnh hắn.
“Chu Hiên ngươi lên ngựa đi, ta sẽ đưa ngươi đi.”
Chu Hiên bất lực chống tay xuống đất, khó khăn đứng dậy. Y đành phải để tùy tùng của Sở Thiên đưa Chu Văn đi. Xe ngựa chở thi thể Chu Văn hướng một đường đến tiệm quan tài lớn nhất kinh thành.
Chu Hiên chần chừ leo lên ngựa, tay vô thức cầm vào dây cương. Sở Thiên nắm eo y để giữ thăng bằng, leo lên ngồi phía sau y.
“Ngươi có biết cưỡi ngựa không?” – Sở Thiên hỏi.
Chu Hiên lắc đầu, tay buông dây cương, hai người ngồi một ngựa không tránh khỏi ma sát.
Sở Thiên yên lặng, luồn tay lên trên, giữ dây cương, hô một tiếng.
Ngựa chạy khiến Chu Hiên giật mình ngã ra phía sau, dựa thẳng vào lồng ngực Sở Thiên. Y bật dậy, nghiêng về phía trước, đầu óc choáng váng.