[Xuyên Thư][Đam Mỹ] Không Có Nữ Chủ Bạch Liên Hoa! - Chương 11b.
Đau đến mức không thể ngồi dậy được, Vương Diệp đành nhắm mắt nằm trước cửa Chi Ảnh Cung. Mong rằng có ai đó đến đỡ mình vào trong.
“Bạch Phu nhân! Sao ngươi lại nằm đây! Bạch Phu nhân!” – Tiểu Lam bước ra khỏi cổng đã thấy Vương Diệp nằm dưới đất đầy bụi bẩn.
Thấy Vương Diệp nằm nhắm mắt yên lặng, nó một thân nhỏ bé, kéo một người lớn đi vào cổng. Nhưng mà nó chả thấy y nặng tẹo nào.
“Đừng… Đi sân sau… Khụ khụ.” – Y ho ra một ngụm máu.
“Bạch Phu nhân! Ngươi tỉnh rồi! Chi Ảnh Cung rộng lớn thế này, biết bao nhiêu phòng, ngươi ở sân sau làm gì chứ!”
“Cung chủ…” – Y thều thào chút hơi.
Một chút sức lực ngẩng đầu cũng không có, y chỉ có thể gắng sức bám trụ vào Tiểu Lam, vừa cố gắng bước đi để không ngã đè thằng nhỏ.
Tiểu Lam thấy tóc tai Vương Diệp xuề xoà trước mặt, vén tóc qua bên tai giúp y.
Nó thấy được vết bùn đen của giày còn bám trên má y, nổi bật và trái ngược với khuôn mặt trắng bệch như không còn một giọt máu.
“Vậy… Ta đỡ ngươi ra sân sau. Ngươi ráng gượng đau một chút, ta sẽ kêu Hữu hộ pháp đến chữa cho ngươi. Ngươi mệt mỏi đến ướt đẫm cả lưng áo rồi này.”
Chỗ bụng bị đấm và đầu vẫn đau âm ỉ, Vương Diệp chỉ có thể mím môi như nói lời đồng ý.
Chỉ cách một khoảng để đến sân sau, nhưng với Vương Diệp như dài cả thế kỉ.
Tiểu Lam có chìa khoá nhà kho, nó liền mở cửa, đặt tạm Vương Diệp xuống đất.
“Phu nhân nằm chờ ta một tí, ta đi nhờ Hữu hộ pháp.” – Dứt lời, nó phóng đi thật nhanh.
Ẩm mốc, ngột ngạt. Vương Diệp chỉ biết thẫn thờ nhìn trần nhà.
Tại sao Bạch Chi Viên đối xử với y như vậy? Y còn chưa nặng lời với hắn, chưa đụng chạm đến gia phả tổ tông nhà hắn mà hắn đã đánh y như cái bao cát.
Cánh cửa kẽo kẹt mở, Trần Nguyên, Dương Thốn và Tiểu Lam bước vào. Hai người kia chỉ biết trợn trắng mắt nhìn Vương Diệp mong manh hơi thở.
“Bạch Phu nhân… Vương Diệp, ngươi… sao lại ra nông nổi này…” – Dương Thốn nhíu mày.
Trần Nguyên lấy trong ống tay áo ra một lọ sứ nhỏ, nâng Vương Diệp ngồi dậy và đút y uống lọ nước ấy.
Vương Diệp bây giờ gì cũng không phân biệt được, uống lọ thuốc ngủ của Trần Nguyên, y thiếp đi.
Trần Nguyên và Dương Thốn lúc đang ngồi xử lý sổ sách, thấy Tiểu Lam một tay đầy máu chạy vào nói rằng Vương Diệp gặp chuyện, ba người liền hớt hải đến nhà kho.
Trần Nguyên nhìn vết bùn trên má Vương Diêp rồi quay qua nhìn Dương Thốn gật đầu.
________________________
Trong phút chốc, Bạch Chi Viên đã khinh công lên tận núi Phù Ninh. Hắn ngồi trên vách đá ôm đầu vò tóc. Gần đây, hắn không thể kiểm soát được hành vi và lời nói của chính mình. Hắn cảm giác như có một thứ gì đó đang chiếm lấy cơ thể và đầu óc hắn. Hắn có thể nhìn thấy sự việc hắn đang làm, nhưng hắn không thể điều khiển được.