[Xuyên Thư][Đam Mỹ] Không Có Nữ Chủ Bạch Liên Hoa! - Chương 10b.
Xin lỗi mọi người vì lấp hố quá lâu…
Đến lúc tôi trở lại thì đã hơn 8000 lượt đọc rồi~ Cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện dù tôi có lấp hố siêu lâu~
____________________________________
“Sở Thiên!”
“Chu Hiên!”
Đáp lại Vương Diệp chỉ là một mảnh yên lặng của căn nhà.
Hai người họ đi đâu mất rồi? Y phục thì quăng đầy trên mặt đất. Không lẽ hai người chỉ mặc mỗi trung y để đi ra ngoài?
Vương Diệp nhân dịp thân thể khỏe mạnh, nhặt từng món đồ lên đem ra sân sau giặt giũ.
Đang phơi y phục lên dây, cửa bỗng bật mở.
“Vương Diệp!!!” – Chu Hiên mang khuôn mặt đỏ au, đầu tóc ướt rũ rượi.
“Hả hả hả? Chuyện gì xảy ra?” – Vương Diệp trưng ra khuôn mặt vô tội. “Sao ngươi đi mà chỉ mặc mỗi trung y thế? Không thấy lạnh sao?”
“Ngươi còn ở đây hả hả hỏi cái mông gì! Đi vào nhà ta xử chết ngươi!” – Chu Hiên nghiến răng ken két.
“Hả? Khai cái gì cơ? Ta cũng đâu có buôn lậu hàng cấm gì đâu nha?”
“Đừng nói nhiều!” – Chu Hiên nắm cổ áo Vương Diệp, xách y vào trong nhà.
“Uổng công ta ngồi cực khổ giặt y phục cho các ngươi, các ngươi vừa về còn hành hung ta. Làm ơn mắc oán mà!”
“Câu đó phải để ta nói mới đúng đồ tiểu tử thúi! Ta cực khổ trị độc cho ngươi, ngươi cư nhiên, cư nhiên cho ta ăn cái thứ thuốc kia!” – Chu Hiên nói đến đây mặt liền đỏ ửng lên.
Chẳng lẽ… Chẳng lẽ thuốc kia là thuốc độc?
Suy nghĩ này hiện ra làm trán Vương Diệp bắt đầu rịn mồ hôi.
Từng bước chậm rãi vào bên trong nhà, y thấy Sở Thiên cũng ướt từ đầu đến chân đang ngồi nghiêm túc cạnh bàn trà, hai mắt nhắm nghiền.
Chu Hiên: “Tên tiểu tử ngu ngốc này! Ngươi không còn trò gì để phá à.”
Y một đầu chấm hỏi.
“Ngươi cư nhiên còn bày ra vẻ mặt vô tội đó!?” – Chu Hiên tức giận, giậm chân xuống sàn cộp cộp.
“Ta nào có, chính ngươi là người tự giật lấy nó nhai lấy nhai để mà.”
“Nhưng mà, hai người… Là như thế nào vậy? Lúc nãy hai người đã đi đâu?” Vương Diệp nhìn một người thì nhắm nghiền mắt, một người vừa quay lưng vừa nói chuyện.
“Ngươi còn hỏi câu đó à tiểu tử thúi! Ngươi có biết thuốc ngươi cho bọn ta là gì không hả?”
“Ta thấy ghi chú là thuốc tiên, ta đến hỏi ngươi, ngươi chưa trả lời thì đã cướp lấy rồi bỏ vào miệng nhai rồi.” – Vương Diệp vô tội nhìn Chu Hiên đang hậm hực.
“Ngươi… Ngươi… Tiểu tử thúi! Cái đó là xuân dược đó!”
“Hả? Ta cứ tưởng là thuốc tăng cường sức khoẻ… không ngờ… không ngờ…”