[Xuyên Thư][Đam Mỹ] Không Có Nữ Chủ Bạch Liên Hoa! - Chương 10a.
Đôi lời từ tác giả: Mọi người góp ý xem, tôi nên giữ cách gọi Hữu hộ pháp và Tả hộ pháp hay nên thay đổi thành tên thật của hai người ấy cho dễ phân biệt? ^^
__________________
“Hừ, cái gì là y thuật không tinh thông? Chả phải chữa bệnh trong toàn bộ cái Chi Ảnh cung này là ngươi à?” – Tả hộ pháp nhéo nhéo thắt lưng Hữu hộ pháp.
“Ngươi nghe lén.” – Hữu hộ pháp bắt chước bộ dạng dẩu dẩu môi của Tả hộ pháp.
“Ta mới là không thèm nghe lén. Tại qua nội lực ta cao quá, không muốn nghe cũng không được.” – Tả hộ pháp cười hì hì.
“Chuyện này cũng không đùa được. Lỡ đâu cái mạch đập đó là của một loại kí sinh gì gây độc trong người Cung chủ…”
“Ta đói!” – Hữu hộ pháp chưa dứt lời, Tả hộ pháp đã chen ngang.
“Ngươi nằm đây chờ, ta đi nấu canh.” – Hữu hộ pháp tính đứng lên thì tay bị nắm lại.
Tả hộ pháp gương mặt nghiêm túc nhìn Hữu hộ pháp: “Ngươi cúi xuống đây, ta có chuyện cơ mật muốn nói với ngươi.”
Hữu hộ pháp nửa tin nửa nghi. Nhưng cuối cùng vẫn là kê sát tai xuống miệng Tả hộ pháp.
Tả hộ pháp le lưỡi, liếm vành tai Hữu hộ pháp, phun một hơi vào tai y rồi nói: “Cảm ơn ngươi mấy ngày nay đã chăm sóc ta, đến khi ta khoẻ ta sẽ ‘đền đáp’ cho ngươi thoả đáng.”
Sau đó, Hữu hộ pháp dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Tả hộ pháp đang ôm năm dấu tay in trên má, mắt rưng rưng.
“Ngươi lại đi ăn hiếp người bị bệnh!”
Hữu hộ pháp híp mắt, dùng tay bóp hai bên má Tả hộ pháp. Khiến một nam nhân anh tuấn bị bóp má đến miệng cũng chu lại.
“Người bệnh cẩn thận nhé. Mồm mép hư hỏng là người bệnh cũng thành thái giám đấy!”
“A… A ta đau đầu quá… Ta đau cổ quá… Toàn thân ta đau quá… Trần Nguyên… Có phải độc đang phác tác lại không?… Ta sắp không được rồi… Trần Nguyên, ngươi ở lại mạnh khoẻ, toàn bộ… tài sản của ta đều chuyển nhượng cho ngươi…”
“Độc dược trong người ngươi đã lấy ra hết từ 7 đời rồi, bớt quậy phá đi. Ta đi nấu canh.” – Hữu hộ pháp khoát khoát tay không để ý đến Tả hộ pháp nữa, đẩy cửa đi ra ngoài.
“Đệch! Dám nói ông quậy phá. Trần Nguyên ngươi là cái thứ thiếu muối!”
_________________
Vào giữa trưa, Vương Diệp trong cơn mê man, cơ thể nóng nực toát đầy mồ hôi nhớp nháp tỉnh dậy.
Cảnh tượng y thấy đầu tiên, đó chính là Sở Thiên ngồi trên ghế bên cạnh giường, nằm gục mặt xuống đệm, đầu tóc đầy tro bụi. Cùng với một Chu Hiên mắt thâm quầng đang chảy nước dãi nằm ngủ bên cạnh Vương Diệp, chân gác lên gáy Sở Thiên.
Vua một nước cái gì, hình tượng đều bay hết ráo!
Vương Diệp chống tay xuống giường để ngồi dậy. Có lẽ vì bật dậy đột ngột, Vương Diệp đã làm Chu Hiên giật mình. Chu Hiên hơi giật giật người, co chân lại rồi duỗi chân ra.