Xuyên Thành Một Cây Cỏ - 83. Chính văn kết thúc
“Chờ một lát, để ta đi xin chỉ thị một phen.” Người gác cửa tới tìm Tiểu Tinh Hồi, thuật lại lời Hồ Vương.
Hồ Vương?
Tiểu Tinh Hồi xoa xoa giữa mày, đi theo người gác cửa ra bên ngoài.
Hồ Vương xa xa thấy Tiểu Tinh Hồi, đợi người đến gần không khỏi tâm sinh cảm khái, đứa nhỏ này lớn lên cùng Chu Chu ít nhất có năm phần tương tự, tuổi tuy nhỏ, thấp thoáng đã thấy tương lai phong tư, không hổ là cháu gái hắn.
Sắc mặt của hắn không khỏi thả mềm hai phần: “Hài tử, tổ phụ tới đón ngươi nhận tổ quy tông.”
Nhận tổ quy tông?
Tiểu Tinh Hồi cười như không cười mà nhẹ nhướng mày, nhàn nhạt nói: “Ta chỉ có hai mẫu thân, không có tổ phụ, nói gì tới nhận tổ quy tông, ngài tìm lầm người.”
Nói giỡn, tổn thương mẫu thân nàng, còn dám dõng dạc mà tới nhận thân, tưởng nàng là con nít ba tuổi sao?
Liền tính nàng là con nít ba tuổi, cũng không phải dễ dụ, huống chi nàng đã trưởng thành, hiện giờ là trưởng một tộc, là người hộ thuẫn mẫu thân.
Hồ Vương bình tĩnh nhìn nàng, nhíu mày nói: “Bổn vương là tổ phụ ngươi, ngươi đứa nhỏ này như thế nào không biết tốt xấu, không có nhận sai, bổn vương niệm tình ngươi còn nhỏ dại, lần này không cùng ngươi so đo, sau này chớ có như thế.”
Tuy rằng là hài tử của Chu Chu, nhưng nói chuyện thần thái ngữ khí giống y như đúc Địch Vong Ưu, xem đến hắn muốn nghẹn trong lòng.
Hồ Vương không khỏi lo lắng, với tính tình này, cũng không biết đón về rồi còn có thể dạy dỗ được không.
Tiểu Tinh Hồi nghiêm mặt, bình tĩnh nói: “Xem ra ngươi là nghe không vào lời người khác nói, trách không được bức đi Tịch Chu mẫu thân, tộc Thảo Mộc không chào đón ngươi, mời trở về đi.”
Dứt lời, nàng xoay người liền đi, không hề để ý tới Hồ Vương.
Tự cho là đúng, không hiểu tôn trọng người khác, tổ phụ như vậy ai thích nhận thì nhận, nàng chỉ tò mò tới nhìn xem người thương tổn mẫu thân trông ra làm sao.
Hiện giờ nhìn qua, thật đúng là mặt mày khả ố.
Hồ Vương giận dữ, không khỏi quát: “Nghiệt chướng, ngươi dám đối đãi bổn vương như thế, quả thực ngỗ nghịch bất hiếu hệt như mẫu thân ngươi….”
Mặc hắn như thế nào gầm rú, Tiểu Tinh Hồi cũng không ngừng bước chân, coi hắn như không khí.
Hồ Vương giận điên người, một đường hướng trở về đỉnh núi, đi tìm Vương hậu nói, “Ngươi không gặp đứa bé kia, nói chuyện ngữ khí giống Địch Vong Ưu y như đúc, thái độ cũng giống nghịch nữ kia, đối đãi bổn vương cực kỳ vô lễ, bổn vương là tổ phụ nàng, nàng… Nàng quả thực đại nghịch bất đạo, loại nghiệt chướng này, không nhận cũng được.”
Vương hậu nghe, trong lòng thở dài, nàng trước tiên đã liệu đến kết quả này, cho nên cũng không có quá mức ngoài ý muốn.
“Hiện giờ hoàng tộc không người nối nghiệp, chúng ta phải nghĩ lại biện pháp.”
Hồ Vương bình tĩnh lại: “Ngày mai chúng ta liền bế quan, đợi tu vi đột phá lại tìm nghịch nữ kia tính sổ.”
Vương hậu gật gật đầu, đáy lòng lại không ôm chờ mong gì.
Nếu muốn đột phá dữ dội gian nan, vẫn là dỗ nữ nhi trở về cho thỏa đáng, nhưng tính tình Hồ Vương quá cương ngạnh, căn bản không biết mềm lời nói, trước mắt cũng không phải thời cơ tốt.
Bế quan yên lặng một chút cũng tốt.
Dưới chân núi, tộc Thảo Mộc.
Nghe được tin tức Hồ Vương cùng Vương hậu song song bế quan, Tịch Chu cũng không có phản ứng gì, làm như đã quen rồi, cũng đã xem phai nhạt.
Mắt thấy sắp đến giữa trưa, Tịch Chu kéo kéo Địch Vong Ưu đang cùng Tiểu Tinh Hồi đàm luận sự vụ trong tộc, một đôi mắt đẹp đào hoa nhẹ nhàng chớp chớp, mặt mày tẫn hiện phong tình.
Địch Vong Ưu hô hấp cứng lại, vỗ vỗ tay nàng: “Ngươi về phòng trước được không?”
Tịch Chu không thuận theo, nhìn về phía Tiểu Tinh Hồi, nghiêm trang nói: “Nữ nhi ngoan, ngươi đã lớn rồi, phải học được chính mình xử lý những việc này, phải độc lập, mẫu thân ngươi còn phải vội vàng cùng ta tu luyện, hôm nay không bồi ngươi được.”
Thật vất vả lập khế ước, kết quả mỗi lần trời sáng, hài tử không ánh mắt này liền tới quấy rầy các nàng, thật là quá không tri kỷ.
Địch Vong Ưu buồn cười mà nhìn nàng thuyết giáo nữ nhi, khóe môi không tự giác nhếch lên, “Ngươi cũng lớn rồi, phải độc lập, phải làm tấm gương tốt cho Tinh Hồi, chớ có mỗi ngày đi theo bên cạnh ta.”
Người này thật là càng thêm làm bậy, bất luận đi đến đâu đều dính theo nàng, giống một cái đuôi nhỏ quấn quýt si mê không đủ, làm người không có cách nào, chỉ có thể dung túng.
Tịch Chu xoa xoa giữa mày, ra vẻ thương tâm nói: “Nhưng người ta không rời đi ngươi làm sao bây giờ, một bước cũng luyến tiếc không bỏ được, rời đi một chốc là hoảng hốt bất an.”
Tiểu Tinh Hồi: “…”
Tịch Chu mẫu thân thật là da mặt ngày càng dày, trước mặt nàng mà cứ khanh khanh ta ta, mẫu thân cũng không ngăn lại.
Nàng nhìn về phía Địch Vong Ưu, Địch Vong Ưu đang nhìn Tịch Chu, đáy mắt ý cười lưu luyến.
Tiểu Tinh Hồi bất lực đứng lên, “Mẫu thân, ta đi bên ngoài nhìn xem.”
Không mắt thấy a không mắt thấy, nàng đột nhiên thật hoài niệm mẫu thân lạnh như băng của trước kia.
Tịch Chu mẫu thân còn kéo ra cái gì siêng năng tu luyện, tưởng nàng không biết là song tu sao?
Hiện tại còn là ban ngày ban mặt, thật là, thật là không biết xấu hổ.
Mẫu thân cũng thay đổi, mãn tâm mãn nhãn đều chỉ có Tịch Chu mẫu thân, cả ngày dung túng cưng chiều.
Haizz, nàng làm nữ nhi quả thật quá dư thừa.
Thấy bóng dáng Tiểu Tinh Hồi phiền muộn mà đi rồi, Địch Vong Ưu vỗ rớt bàn tay bên hông sờ mó lung tung của Tịch Chu, “Về sau ở trước mặt nữ nhi đoan trang một ít, chớ có linh tinh.”
Tịch Chu đắc ý mà nhướng mày: “Ta nếu không như vậy, nàng không biết còn muốn lôi kéo ngươi nói chuyện bao lâu, chậm trễ chúng ta tu luyện thì làm sao? Phụ vương cùng mẫu hậu đều bế quan, lỡ như bọn họ đột phá tu vi lại đến bắt ta trở về, chúng ta đánh không lại thì làm sao?”
Địch Vong Ưu bất đắc dĩ cười cười, thật là nói không lại người này.
“Như thế nào đều là ngươi có lý.”
Tịch Chu đứng dậy ôm lấy Địch Vong Ưu, cúi đầu tiến đến bên tai nàng, “Bởi vì ta nói đúng, Đại sư tỷ, chúng ta muốn ngày cày không nghỉ, nỗ lực song tu mới được a.”
Nàng chỉ nghĩ thời thời khắc khắc ôm Đại sư tỷ vào lòng, trầm mê tu luyện, vô pháp tự kềm chế, như thế nào đều không đủ a…
“Vô sỉ — ưm — đừng ở chỗ này —“
“Đại sư tỷ, ta muốn thử nhiều hơn …”
Cửa phòng ‘ phanh ‘ một tiếng bị vội vàng đóng lại, chặn đi ánh mặt trời tốt đẹp bên ngoài, cũng chặn lại cả phòng xuân quang.
Bên kia, Tiểu Tinh Hồi mới vừa trở về phòng mình, liền nghênh đón một tộc nhân khóc sướt mướt.
Người đến là một bông hoa hải đường mới vừa hóa hình.
“Huhu, tộc trưởng, Tiểu Hành Hoa kia chơi lưu manh, đêm hôm chạy tới phòng ta nói muốn cùng ta song tu.”
Tiểu Tinh Hồi nghe được nhăn mày, “Nàng ở đâu, ta đi giáo huấn nàng, trả lại công đạo cho ngươi.”
Thật là tiền đồ, ở tộc Thảo Mộc còn dám xằng bậy, thiếu thu thập.
Hoa hải đường ngưng khóc, khô cằn nói: “Cũng không cần giáo huấn, ta đã giáo huấn qua, nàng bị ta đánh đến mặt đều sưng lên.”
Nhớ tới gương mặt quá mức đáng yêu kia bị nàng đánh đến sưng thành đầu heo, cũng thấy thương ghê.
Tiểu Tinh Hồi nhìn lướt qua tu vi nàng, nghi hoặc nói: “Ngươi mới vừa hóa hình, chỉ có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ có thể đánh thắng được nàng?”
Nếu nhớ không lầm, Tiểu Hành Hoa là Trúc Cơ hậu kỳ, như vậy không còn dùng được sao?
Hoa hải đường sửng sốt một chút, ánh mắt lóe lóe nói: “Nàng không đánh trả, có lẽ là tự biết đuối lý đi.”
Đúng ha, sao nàng có thể đánh lại được?
Tiểu Tinh Hồi im lặng, từ đó về sau liền lặng lẽ quan sát Tiểu Hành Hoa, để ngừa nàng xằng bậy.
Kết quả, đợi cho xuân về hoa nở, lại thấy hoa hải đường đã từng hướng nàng cáo trạng, vui vẻ mà ôm cánh tay Tiểu Hành Hoa, khắp nơi hướng tộc nhân khoe ra các nàng có bao nhiêu ân ái.
Tiểu Tinh Hồi yên lặng đi xa, Hồ tộc thật đáng giận, thế nhưng bắt cóc cả tộc nhân mới vừa hoá hình.
Không đúng, nàng cũng là Cửu Vĩ Hồ, vì cái gì chỉ có nàng là người cô đơn chứ.
Không đợi nàng hóa giải ưu thương người cô đơn, tin tức Hồ Vương cùng Vương hậu xuất quan đã truyền đến.
Bất quá lần này tin tức không tốt cũng không xấu, sở dĩ nói như vậy là bởi vì Hồ Vương nóng lòng cầu thành, đột phá thất bại, nghe nói là bị linh lực phản phệ, tu vi thối lui đến Kim Đan kỳ, sau này khó tiến thêm nữa.
Mặt khác chính là Vương hậu tu vi không tăng không giảm, nhưng nàng mang thai.
Hồ Vương thậm chí còn cố ý thả ra lời nói, hài tử trong bụng Vương hậu sẽ là Hồ Vương đời kế tiếp, hắn sẽ tự mình dạy dỗ.
Tiểu Tinh Hồi do dự một chút, đem tin tức nói cho Địch Vong Ưu cùng Tịch Chu.
Nghe xong nàng nói, Tịch Chu thoải mái cười: “Tu vi càng tăng trưởng càng khó dựng dục con nối dõi, phụ vương cùng mẫu hậu đây là chuyện tốt, bọn họ sau này có người nối nghiệp, cũng liền sẽ không nghĩ đến quấy nhiễu chúng ta nữa.”
Tiểu Tinh Hồi vừa nghe, tự nhiên cảm thấy có đạo lý, không sai, đây là chuyện tốt.
Trở lại phòng, Địch Vong Ưu nhẹ nhàng nắm lấy tay Tịch Chu, “Nếu là chuyện tốt, nên vui vẻ một chút mới phải.”
Tịch Chu trên tay dùng sức, đem nàng ôm vào trong ngực, lộ ra tươi cười: “Đại sư tỷ, cỏ mộng nói nó khát, muốn uống nước, uống nước xong liền vui vẻ.”
Rồi sau đó ý có điều chỉ mà nâng nâng cằm mình.
“Ta đang nói chính sự.” Địch Vong Ưu rủ mắt, hai lỗ tai lặng lẽ ửng đỏ.
Tịch Chu cười nhẹ một tiếng đem nàng bế lên, xoay người trở lại chiếc giường vừa mới rời đi không lâu.
“Đại sư tỷ, ta nói cũng là chính sự, tu luyện là chuyện đứng đắn, quan trọng nhất.”
“Vô sỉ… A…”
Đợi cho mặt trời lên cao, Địch Vong Ưu hoảng hốt bừng tỉnh, nghiêng người ôm lấy cánh tay Tịch Chu.
Tịch Chu mở mắt: “Làm sao vậy, mệt tới rồi sao?”
“Ta làm một giấc mộng.”
“Để ta đoán một cái, có phải hay không mơ thấy ta?”
Địch Vong Ưu rủ xuống mi mắt: “Ừ, mơ thấy ta là hoa đào tiên tử, chỉ lo tu luyện đã quên ngươi, mà ngươi lại vì ta chặn lại thiên kiếp, thân tử đạo tiêu.”
Nói, thanh âm nàng thấp đi xuống, làm như còn đắm chìm cảm xúc ở cảnh trong mơ, đau thương lại hối hận.
Tịch Chu hôn hôn khóe mắt nàng, ôn nhu dỗ: “Chỉ là giấc mộng mà thôi, cảnh trong mơ đều là tương phản, ngươi xem ta hiện tại khoẻ mạnh, ta sẽ vẫn luôn cùng ngươi, cùng Đại sư tỷ của ta, đời đời kiếp kiếp.”
Địch Vong Ưu cúi đầu chui vào trong lòng ngực nàng, nhắm mắt lại, nàng không cảm thấy đó là mộng, bởi vì trong mộng hết thảy quá mức chân thật.
Có lẽ các nàng thật sự đường tình nhấp nhô, mấy đời mới tu đến chính quả.
Đợi đến vào đông, Vương hậu sinh hạ con trai, là lục vĩ nam hồ, tư chất thường thường.
Thực mau, Hồ tộc đề cử tân Hồ Vương, là một thất vĩ nữ hồ đã đột phá đến Nguyên Anh kỳ, nghe nói tân nhiệm Hồ Vương chính là thất vĩ nữ hồ đã từng cùng Tịch Chu tỷ thí.
Tịch Chu cùng Địch Vong Ưu thì đã song song đột phá tới Phân Thần kỳ, ngay cả Tiểu Tinh Hồi tu vi cũng tiến bộ vượt bậc, chậm sau các nàng một bước đuổi tới Phân Thần kỳ.
Hồ Vương thường đối với nhi tử nhỏ tuổi lắc đầu thở dài: “Ngươi nếu có một nửa tư chất của Chu Chu, ta cũng không đến mức vứt bỏ vương vị, ngươi phải nhớ, ngươi là hậu duệ hoàng tộc Cửu Vĩ Hồ, tương lai muốn khiêng lên trọng trách, đoạt lại ngôi vị hoàng đế…”
Vương hậu thấy thế ôm nhi tử tránh ra, vừa đi vừa dạy dỗ nói: “Không cần nghe hắn hồ ngôn loạn ngữ, có hoàng tộc nào là vĩnh viễn, chỉ cần ngươi khoẻ mạnh lớn lên, nương liền an tâm rồi.”
Nàng nói, nhìn nhìn xuống dưới chân núi, đáy mắt ảm đạm.
Nếu như khi đó, nàng mở miệng khuyên bảo, không để Hồ Vương nhất ý cô hành, tôn trọng ý nguyện của nữ nhi, có lẽ nàng vẫn là Vương hậu tôn quý, mà nay lại là một chút cũng không dám hy vọng xa vời.
Hè đi thu đến, đại tộc đứng đầu Phàm Giới Sơn đã sớm thay đổi thành tộc Thảo Mộc, còn Hồ tộc lại dần dần suy thoái…
Tộc Thảo Mộc, tộc trưởng Địch Tinh Hồi đại điển lập khế ước, cùng người ký kết thần hồn.
Tịch Chu ôm Địch Vong Ưu, lo lắng nói: “Tinh Hồi cũng lập khế ước cùng nữ tử, nàng lại không giống ta thiên phú dị bẩm, ngươi nói nàng không có con nối dõi làm sao bây giờ?”
Địch Vong Ưu nhéo một chút thịt mềm bên hông nàng, ngữ khí nguy hiểm nói: “Như thế nào, ngươi muốn gậy đánh uyên ương, ngươi còn có ngôi vị hoàng đế lưu trữ cho nàng kế thừa hay sao?”
“Ây da, Đại sư tỷ ta sai rồi, ta chỉ cảm hứng phát ra, tùy tiện nói hai câu, ta nào có cái gì ngôi vị hoàng đế, ta chỉ có ngươi.”
“Ngươi chỉ biết hoa ngôn xảo ngữ.”
“Yêu liền phải biểu đạt ra, bằng không ngươi như thế nào biết ta yêu ngươi sâu vô cùng…”
“Vô sỉ –“