Xuyên Thành Một Cây Cỏ - 32. Đại kế kiếm tiền
Tu chân giới phàm có bí cảnh xuất hiện, tam đại tông môn đều có thể kịp thời cảm giác đến, chẳng qua lối vào bí cảnh là tuỳ cơ xuất hiện trong phạm vi của thế lực tông môn nào đó, bọn họ vì vậy cũng lẫn nhau đạt thành một loại ăn ý.
Bí cảnh lần này rất nhỏ, thời gian mở ra cũng chỉ có hai ngày, cho nên các tông môn chỉ có sáu cái danh ngạch.
Phi thuyền Thiên Kiếm Tông ngừng ở bên ngoài Ngự Đao Tông, Lục Thiên Lỗ giờ đây đã là thủ tịch đại đệ tử, tự mình mang theo người chào đón.
“Vong Ưu tiên tử, bên này thỉnh.”
Địch Vong Ưu nhìn hắn, sắc mặt không gợn sóng gật gật đầu, từ sau khi nhậm chức trưởng lão, hầu như không còn ai gọi nàng như vậy.
Các đệ tử ngầm kêu cũng không sao, nhưng bên ngoài vẫn là nên chính thức một chút, dù gì Địch Vong Ưu đã quý danh là trưởng lão một tông.
Đạo lý này, Lục Thiên Lỗ tất nhiên hiểu, nhưng hắn không muốn, hắn chính là không muốn kêu Địch Vong Ưu trưởng lão, vì như vậy sẽ có vẻ hắn thua nàng thất bại thảm hại.
Ba năm trước cầu hôn thất bại, hắn tuy rằng thăng nhiệm thủ tịch đệ tử, nhưng tu vi đến bây giờ vẫn là Kim Đan hậu kỳ, mà Địch Vong Ưu đã bước vào Phân Thần kỳ, trở thành hàng đầu tu chân giới, cũng hoàn toàn biến thành nữ nhân mà hắn vô pháp mơ ước.
Trên mặt Lục Thiên Lỗ hiện lên một tia ảm đạm, tiếp tục kiên trì cũng không có ý nghĩa, lần này sau khi trở ra tiểu bí cảnh, hắn sẽ đáp ứng sư phụ, cùng sư muội lập khế ước.
Vốn dĩ bí cảnh phải qua hai ngày nữa mới có thể mở ra, nhưng bởi vì Thiên Kiếm Tông cùng Dược Tông đều đến trước, tam đại tông môn liền đem thời gian mở ra chuyển thành ngày mai.
Ngày đầu tiên mở bí cảnh, mười tám tên đệ tử Trúc Cơ kỳ xếp hàng tiến vào.
Trước khi đi vào, Tịch Chu cầm lòng không được mà hơi quay đầu nhìn về hướng Thiên Kiếm Tông.
Địch Vong Ưu khoanh tay mà đứng, y phục đỏ đón gió nhẹ lay, đơn giản như vậy đứng ở nơi đó liền chiếm cứ hết thảy tầm mắt Tịch Chu, phảng phất trong thiên địa chỉ còn có một mình nàng.
Chu Chu Tử ở một bên thấy tiểu đồng bọn quay đầu lại, vội dùng sức vẫy tay, kết quả Tịch Chu căn bản không thấy hắn.
Hắn lặng lẽ nhìn theo tầm mắt Tịch Chu, là đang nhìn Vong Ưu tiên tử sao?
Địch Vong Ưu vẻ mặt đạm nhiên, sau khi Tịch Chu quay đầu lại tiến vào bí cảnh rồi, nàng mới nhợt nhạt mà cong lên khoé môi.
Giai nhân thanh lãnh, chợt cười, cho dù cười đến nhạt nhẽo, vẫn như cũ đẹp không sao tả xiết.
Bí cảnh, Tịch Chu đi vào liền đặt mình trong một chỗ rừng rậm, sương trắng tràn ngập, trừ bỏ cỏ cây khô vàng, cái gì cũng không có.
Nàng nhìn sương trắng quanh quẩn trước mắt, hô hấp chậm chậm, sương trắng này giống như đã từng quen biết……
Rừng rậm không lớn, chỉ chốc lát mọi người không sai biệt lắm chạm mặt, trong lòng cũng ước chừng minh bạch vì cái gì lần này cho rất ít người vào, bởi vì bí cảnh này thật sự là quá nhỏ.
Người cùng tông môn gặp gỡ thì tự giác tụ bên nhau, mười tám cá nhân lại giống như trước lúc tiến vào, chia làm ba đám người.
Tìm tòi cả buổi, mọi người không thu hoạch được gì, nhưng vào lúc này, ở bóng cây cách đó không xa, ẩn ẩn có ánh sáng kỳ dị.
“Các đệ tử, đi theo ta.” Đệ tử nội môn dẫn đầu đoàn đội của từng tông môn, trước tiên phi thân mà đi.
Tịch Chu đang muốn cùng đi theo, lại cứ cảm thấy phía sau có thứ gì đó hấp dẫn nàng.
Nàng xoay người, nhìn chằm chằm một chỗ phía sau, lùm cây xanh um tươi tốt, rõ ràng là mùa thu, bí cảnh cũng nơi nơi cỏ cây điêu tàn, chỗ lùm cây này vì sao sẽ tươi tốt như thế, mới vừa rồi tựa hồ cũng không có nhìn đến……
Người bên ngoài bí cảnh vốn dĩ đang quan sát đám người hướng về nơi khác, đương khi nhìn đến có một người lạc đoàn, chỉ liếc mắt thoáng nhìn một cái, liền phát hiện chỗ bất đồng.
Người tu vi cao nháy mắt minh bạch, nữ đệ tử Thiên Kiếm Tông này gặp đại vận.
Tịch Chu không biết người bên ngoài đều đang đánh giá mình, nàng do dự một chút, từ nhẫn trữ vật lấy ra một thanh trường kiếm lấp lánh kim quang, đi hướng tới lùm cây nhẹ nhàng chém một phát.
Chớp mắt, lùm cây biến mất, thay thế chính là một khối đá màu xanh lục, vuông vức ước chừng cao cỡ nửa người, phiếm u quang.
Tịch Chu dùng kim kiếm gõ gõ, không có vẻ gì dị thường.
Nàng nhìn cục đá phiếm màu xanh lục, thầm nghĩ không phải là cái gì ngọc thạch mã não linh tinh đó chứ, hẳn là xem như bảo vật đi, lập tức dùng tay vuốt cục đá hướng giữa không trung hô: “Giò, đây là bảo vật thứ nhất ta phát hiện, là của ngươi.”
Rõ ràng là đang đối bên ngoài người nào đó nói chuyện.
Bên ngoài bí cảnh, mọi người vang lên nghị luận.
“Linh lực nồng đậm ngưng kết thành tinh thạch, là linh thạch thất truyền đã lâu a.”
“Một khối linh thạch như vậy ẩn chứa linh lực đủ để cho đệ tử Trúc Cơ sơ kỳ đột phá đến hậu kỳ.”
“Cũng không biết Giò này là nhân vật nào, Thiên Kiếm Tông vị nữ đệ tử này bút tích thật lớn a.”
Mọi người đồng thời nhìn qua vị trí Thiên Kiếm Tông, Chu Chu Tử đang mừng rỡ như điên, không hỏi tự đáp, thì ra là tiểu tử này, Luyện Khí sơ kỳ.
Chu Chu Tử vội móc ra quyển sổ nhỏ, linh thạch lớn như vậy, hắn nếu là đem linh lực đều hấp thu, ít nhất có thể đề cao đến Luyện Khí hậu kỳ, Tịch Chu quá đủ ý tứ, kích thích.
Không có người thấy đáy mắt Địch Vong Ưu một mảnh ám trầm, món bảo vật thứ nhất đi cho nam tử khác, nàng hơi nắm ngón tay, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm người trong bí cảnh.
Chỉ thấy Tịch Chu nói xong câu đó liền chuẩn bị thu linh thạch vào nhẫn trữ vật, nhóm đệ tử còn lại một hồi tới thấy được linh thạch bên chân nàng, không đợi mọi người kịp kinh hô, nàng vung tay lên thu đi linh thạch.
Chu Bách Hồi sửng sốt một chút, dẫn đầu phục hồi tinh thần lại: “Tịch Chu sư muội, mới vừa rồi là linh thạch?”
Linh thạch? Đó là thứ gì?
“Phải không.” Ánh mắt Tịch Chu chợt lóe, không khẳng định cũng không phủ định, ai biết nó là cái thứ gì, tóm lại phải cho Giò là được.
“Rừng rậm này tuy nhỏ, nhưng cũng không nhất định an toàn, chúng ta và sư muội cùng nhau đi.” Không đợi Chu Bách Hồi lại nói tiếp, đệ tử dẫn đầu Ngự Đao Tông vội há mồm nói.
Sư phụ nói, năm rồi ở bí cảnh người đầu tiên phát hiện bảo vật, đều là có khí vận thêm thân, đại khái sẽ có thu hoạch lớn hơn nữa, cho nên, lưng dựa đại thụ hảo thừa lương, bọn họ đi theo người vận khí tốt, kiểu gì cũng có thể dính điểm quang.
“Chúng ta cũng cùng sư muội cùng nhau đi thôi, có chuyện gì cũng tiện chiếu ứng.” Người Dược Tông cũng vào lúc này mở miệng.
Tịch Chu nhíu nhíu mày, nhìn về phía mấy người khác của Thiên Kiếm Tông, mọi người cũng không biết nên đáp ứng hay là không đáp ứng.
Nhưng thật ra Chu Bách Hồi một ngụm đồng ý, thế là cả đám người cùng nhau đi.
Tuy nói là cùng nhau, nhưng Tịch Chu vẫn là theo thói quen đi ở mặt sau, người phía trước cố ý thả chậm bước chân, nàng cũng sẽ đi càng chậm.
Người ở bên ngoài xem đến vẻ mặt phức tạp, này mà gọi là tìm bảo vật cái gì, chói lọi là đang tản bộ, con rùa đen còn bò mau hơn bọn hắn.
“Mau nhìn nữ đệ tử Thiên Kiếm Tông kia.” Dược Tông trưởng lão một tiếng hô to, mọi người nhìn thấy trong bí cảnh Tịch Chu đột nhiên dừng lại bước chân, xoay người hướng trái.
Cách đó vài bước lại đột nhiên toát ra ánh sáng xanh lục, nàng thấy người phía trước lục tục dừng lại nhìn qua, nhanh chóng quyết định chấp kiếm vung ra, lùm cây quả nhiên biến mất, là một khối linh thạch lớn tương đương khối vừa rồi.
“Linh thạch, thật là linh thạch.” Lần này, chúng đệ tử thấy rõ.
Tịch Chu thì sờ sờ linh thạch, có chút mang theo xin lỗi nói: “Giò, cái thứ hai.”
Xem ra vận khí không quá tốt a, đừng có nói ba món đầu tiên đều là cục đá màu xanh loại này đi.
Trong chớp mắt, linh thạch bị Tịch Chu thu vào nhẫn trữ vật, mọi người âm thầm đối diện vài lần, bước chân thả ra càng chậm.
Thời điểm Tịch Chu phát hiện khối linh thạch thứ ba, trong ngoài bí cảnh nhân tâm đều đã hiểu, nguyên lai bảo vật của tiểu bí cảnh này chính là linh thạch, đối với đệ tử Trúc Cơ kỳ mà nói, không thể nghi ngờ là vật báu vô giá.
Mà lúc này Chu Chu Tử cơ hồ muốn ngất đi rồi, trong miệng nhắc mãi: “Một khối đến hậu kỳ, một khối Trúc Cơ, nếu lại có một khối đến Trúc Cơ hậu kỳ, ta chết mất, ta phát đạt, ta chết mất, phát đạt rồi…”
Địch Vong Ưu nhìn chằm chằm cảnh tượng trong bí cảnh, tiểu bí cảnh này ước chừng chính là cái quặng linh thạch, chỉ là vì sao mỗi lần đều là Tịch Chu phát hiện chứ, còn có sương trắng vẫn luôn quanh quẩn không tiêu tan kia, rất là quen thuộc, rất giống ở cảnh trong mơ….
Bí cảnh, đương khi khối linh thạch thứ tư xuất hiện ở dưới chân Tịch Chu, rốt cuộc có đệ tử nhịn không được.
“Tịch Chu sư muội, ai gặp thì có phần, chúng ta một đường che chở ngươi, không có công lao cũng có khổ lao đi.” Đệ tử dẫn đầu Ngự Đao Tông lại mở miệng trước.
Tịch Chu nhìn về phía hắn, mắt lộ ra suy tư, như thế nào cảm giác những người này rất thèm thuồng cục đá xanh lục? Chẳng lẽ là bảo vật gì ư?
Nàng hơi hơi nhếch môi: “Ta cũng không cần chư vị bảo hộ, vị sư huynh này hoặc là chính mình đi tìm, hoặc là liền tới đoạt.”
Đệ tử dẫn đầu Ngự Đao Tông khẽ biến ánh mắt, cười cười: “Sư muội nói đùa, chúng ta tam đại tông môn luôn luôn hòa thuận chung sống, ta sao có thể ra tay đoạt đồ.” Xem ra không phải người dễ khi dễ.
Mười tám tên đệ tử, sáu người một đội, ba chân thế chân vạc, ai cũng chiếm không được tiện nghi.
Tịch Chu thấy hắn không có ý tứ muốn động thủ, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra, lập tức nói: “Thật ra còn có một cái biện pháp.”
“Biện pháp gì?”
“Các ngươi có thể tiêu tiền mua, nếu lại có phát hiện, ta sẽ không lưu trữ tặng người, có thể bán cho các ngươi.”
Tịch Chu cười cười, dưới đáy lòng đánh bàn tính như ý.
Có lẽ không cần chờ đi Bắc Sơn phong làm đệ tử quản sự cho Đại sư tỷ, nàng cũng có thể kiếm được tiền, tốn sức cả ngày nàng cũng mơ hồ nhận ra, mỗi lần cục đá xanh xuất hiện, nàng tựa hồ có thể trước tiên cảm ứng được, nếu như thế, sao không kiếm một bút tiền.
Mua?
Thất truyền đã lâu, linh thạch vô giá thị trường thế nhưng có người bỏ được chịu bán?
Thế thì muốn bao nhiêu tiền vàng mới mua nổi?
Người bên ngoài bí cảnh cũng nghị luận sôi nổi, Chu Chu Tử đột nhiên nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Xong đời, đừng nói là Tịch Chu căn bản không biết tác dụng của mấy linh thạch này đi?”
Mọi người dựng lỗ tai nghe, lại tổng hợp biểu hiện trước đó của Tịch Chu, không khỏi đều có suy đoán này.
Có người mưu kế lặng lẽ sử dụng bí pháp đưa tin cho đệ tử trong bí cảnh, kể từ đó, quả thực chiếm thiên đại tiện nghi.
Đệ tử dẫn đầu Ngự Đao Tông thu được tin tức trước tiên, hắn nhìn về phía năm tên đệ tử khác của Thiên Kiếm Tông, nếu muốn giá thấp đắc thủ thì phải trước giải quyết mấy người này.
Hắn tức khắc quyết định thỉnh bọn họ mượn một bước nói chuyện, khi mục tiêu nhất trí, địch nhân cũng có thể biến thành bằng hữu.
Tịch Chu cũng không vội, trong khi bọn họ thương lượng, nàng lại tìm được hai khối linh thạch, nhìn không gian nhẫn trữ vật còn thừa không bao nhiêu, nàng lấy ra một cái bàn.
Nhìn mọi người đi tới sau khi đã thương lượng xong, nàng lấy một khối linh thạch đặt lên bàn, cười nói: “Như vậy chúng ta bắt đầu, quy tắc chính là thanh toán tiền trực tiếp, không nhận ghi nợ, ta chỉ đếm tới năm, ai ra giá cao thì được.”
Nữ tử mạo mỹ vô song, cười đến ý vị thâm trường, không có quan hệ nào là bền chắc, đặc biệt là liên minh thành lập lâm thời bởi vì ích lợi, chỉ cần thời gian đủ ngắn, cạnh tranh đủ kích thích, đồng minh nhìn như bền chắc, một chọc liền phá.
Chúng đệ tử liếc nhau, nháy mắt minh bạch mấu chốt trong đó, cái này khó làm, nếu ra giá thấp, linh thạch liền dừng ở trong tay người khác, nếu là lẫn nhau cạnh tranh ra giá cao, thế thì làm sao còn chiếm được tiện nghi?
“Một.” Tịch Chu đã bắt đầu đếm số, mọi người trầm mặc.
“Hai.”
“Ta ra 100 lượng vàng.”
“Ba. “
“Ta ra 300 lượng.”
“Ta ra 500 lượng.”
“Bốn.”
“600 lượng.”
“820.”
“Ta ra 1000 lượng.”
“Năm, 1000 lượng thành giao, vị sư huynh này, linh thạch là của ngươi.”