Xuyên Thành Một Cây Cỏ - 31. Ánh nhìn tử vong chăm chú
Nàng nhìn hướng ngoại môn dưới chân núi, lấy ra ngọc phù đưa tin: Ngày mai sáng sớm, xuất phát đi Ngự Đao Tông.
Ngoại môn, Tịch Chu trở về không bao lâu liền đi tu đạo tràng, nàng vừa mới Trúc Cơ, lập tức lại phải đi tiểu bí cảnh gì đó, vẫn là nên nhanh chóng học mấy chiêu để có thể tự bảo vệ mình, miễn cho tới lúc đó trốn tới trốn lui, mất mặt chết được.
Nàng lại đi lãnh một phen kiếm đồng, chằm chằm nhìn nó một hồi, không hiểu thanh kiếm kia rốt cuộc là chuyện như thế nào……
Cách đó không xa, Chu Chu Tử nhìn đến nàng, hưng phấn mà chạy tới.
Người còn chưa tới nơi, thanh âm đã ồn ào tới trước.
“Trúc Cơ sơ kỳ mà có thể làm cho nội môn sư huynh Trúc Cơ hậu kỳ háo đến linh lực khô kiệt, ngoại môn đệ tử chúng ta nhất chiến thành danh, ngươi được lắm, giấu sâu thật a.”
Tịch Chu nghe xong, miễn cưỡng cười cười.
Nàng vốn là muốn đánh nước tương, kết quả mơ màng hồ đồ chống được đến cuối cùng.
“Vận khí tốt mà thôi.”
“Đừng khiêm nhường, chuyến này ngươi nổi danh ở ngoại môn rồi, ta một đường đi tới, nghe được mọi người đều đang nghị luận ngươi, nói nói ta nghe vụ một ngày Trúc Cơ đi, như thế nào làm được?” Chu Chu Tử giảm thấp âm lượng, trong mắt tràn đầy tò mò.
Tịch Chu thu liễm tươi cười: “Một giấc ngủ dậy cứ như vậy, nói không chừng gian phòng mà ta ở kia là bảo địa phong thuỷ gì đó.”
Chu Chu Tử nghe xong, biết nàng không muốn nói, đáy mắt tối sầm một chút, kéo ra đề tài nói: “Không nói cái này, ngày mai ngươi theo Vong Ưu tiên tử đi Ngự Đao Tông, đến lúc đó vào tiểu bí cảnh vẫn là nên cẩn thận đề phòng, nghe nói lần này tiểu bí cảnh không có gì nguy hiểm, chủ yếu là đi tìm bảo vật, ngươi đâm đại vận, thanh kiếm này tặng cho ngươi.”
Hắn không có vận khí đó, tuy rằng nhanh đến Luyện Khí, nhưng không biết khi nào mới có thể Trúc Cơ, ngược lại nữ tử trước mắt này, làm gì mà mới một ngày đã lên Trúc Cơ kia chứ?
Tịch Chu nghe vậy nhíu nhíu mày, không phải còn tới mấy ngày ư? Làm gì dời sớm thành ngày mai?
Vừa rồi Đại sư tỷ nói gì nhỉ, từ tiểu bí cảnh trở về thì sẽ kêu nàng đi Bắc Sơn phong làm đệ tử quản sự?
Bất quá……cũng có khả năng cuối cùng sẽ trở thành đệ tử vẩy nước quét nhà bị phế đi tu vi.
Đến lúc đó cũng phải đáp ứng thôi, dù sao Đại sư tỷ cũng không biết nàng chính là nàng.
“Đây, cầm đi, ta đã nói che chở ngươi, không có bội kiếm đàng hoàng coi sao được.” Chu Chu Tử từ nhẫn trữ vật lấy ra một thanh kiếm phiếm kim quang, vừa thấy là biết rất quý trọng.
Tịch Chu lắc lắc đầu: “Không cần, ta hiện tại thậm chí còn không có nhẫn trữ vật, mang một thanh kiếm như này quá rêu rao, ngươi còn không bằng nói cho ta mấy thứ này đi nơi nào đặt mua, ta tự mình nghĩ cách.”
Chu Chu Tử không có thu hồi kiếm, mà là lại lấy ra một cái nhẫn trữ vật giống y như đúc của mình, “Ngay cả nhẫn trữ vật mà ngươi cũng chưa mua? May mắn ta có dự phòng, ngươi trả cho ta giá gốc là được.”
“Giá gốc là bao nhiêu?”
“500 lượng vàng.”
Tịch Chu: “…”
Tiền lưu thông nơi này thế nhưng là vàng!
Bất quá cũng không ảnh hưởng gì tới nàng, bởi vì mặc kệ tiền tệ lưu thông là cái gì thì nàng đều không có. Ôi trời ơi, thương cái thân đỗ nghèo khỉ này!!
Tịch Chu hít sâu một hơi, lắc đầu: “Một thanh kiếm bình thường nhất cùng nhẫn trữ vật tiện nghi nhất cần bao nhiêu tiền vàng?”
Chu Chu Tử nghĩ nghĩ: “Cỡ một trăm lượng vàng, có tiền thì dùng đồ tốt chút đi, nhà ngươi bỏ được số tiền lớn đưa ngươi tới tu chân giới, cần gì tính toán tiết kiệm chút tiền này.”
Hắn thấy tiểu đồng bọn do dự lộ vẻ khó xử, không khỏi bổ não một phen: “Nhà ngươi vì đưa ngươi vào đây mà đào hết của cải hay sao? Không cho ngươi lưu mấy ngàn mấy vạn lượng bàng thân?”
Tịch Chu trầm trọng gật đầu.
Người so người vô pháp so a, không hổ là hoàng tử phàm giới, há mồm chính là mấy ngàn mấy vạn lượng bàng thân, không giống nàng, không xu dính túi, cũng may Thiên Kiếm Tông lo cho chỗ ở cùng ăn mặc.
“Vậy ngươi như thế nào đặt mua? Chỗ duy nhất có thể kiếm tiền ở tu chân giới chính là công hội nhiệm vụ, hoặc là vì tông môn làm ra cống hiến gì đó, ngươi mới Trúc Cơ kỳ có thể làm gì, mau mau nhận lấy đi.” Đôi mắt Chu Chu Tử tỏa sáng, làm hắn còn lo không có cơ hội đưa nàng.
Chuyện đưa than trong ngày tuyết, hắn thích.
Tịch Chu lại lắc đầu: “Vô công bất thụ lộc, để ta tự mình nghĩ cách vậy.”
Có lẽ nên hỏi Đại sư tỷ, ở Bắc Sơn phong làm đệ tử quản sự có được trả tiền công hay không, nếu không trả tiền, nàng kiên quyết sẽ không đi.
Nàng còn có thể kiêm chức trông hài tử, tiểu Tinh Hồi thoạt nhìn rất ngoan, làm mấy món đồ chơi dụ dỗ hẳn là không khó khăn, đến lúc đó còn có thể tranh thủ xin thêm được chút tiền công.
Chu Chu Tử thấy nàng không muốn nhận, lại đè thấp giọng một ít: “Thật ra lần này người đi tiểu bí cảnh không chỉ có Vong Ưu trưởng lão cùng các ngươi năm người, còn có thiếu tông chủ cùng đường ca của ta, hơn nữa ta làm người chiếu cố áo cơm cuộc sống hàng ngày của đường ca, cũng có thể cùng đi theo, bất quá ta không vào được, chỉ có thể chờ ở bên ngoài, đến lúc đó nếu ngươi không có nhẫn trữ vật thì nếu có phát hiện bảo vật cũng không mang ra được, không bằng chúng ta làm giao dịch đi.”
Phụ hoàng nói, đầu óc phải nên linh hoạt, không cần để tâm vào chuyện vụn vặt, mấy chuyện thi ân cần chú ý nhất chính là kỹ xảo.
Tịch Chu giữa mày khẽ động, hỏi: “Giao dịch gì?”
Quả nhiên động tâm rồi, Chu Chu Tử trong lòng mừng thầm, vội nói: “Ta đem cái nhẫn trữ vật này cùng kim kiếm đều tặng cho ngươi, bất quá ngươi ở bí cảnh phát hiện món bảo vật thứ nhất thì phải tặng cho ta, như vậy chúng ta liền huề nhau, thế nào.”
Tịch Chu nhíu mày: “Này đối với ngươi không công bằng, ai biết món bảo vật thứ nhất mà ta phát hiện là cái gì, lỡ như ta nói dối thì sao?”
Cảm giác mình đang chiếm tiện nghi người khác…
Chu Chu Tử cười nhạo một tiếng: “Bí cảnh một khi mở ra, người bên ngoài đều có thể thấy chuyện phát sinh bên trong, chẳng lẽ cái này mà ngươi cũng không biết, hơn nữa ngươi cũng nói không ai biết ngươi phát hiện món bảo vật thứ nhất là cái gì, tiểu gia ta đánh cuộc chính là vì cảm giác kích thích, đừng ra sức khước từ, cùng ta xa lạ khách sáo làm gì, cầm đi.”
“Được rồi, thành giao.” Tịch Chu quyết định tiếp thu vụ giao dịch này, gần đây nàng xác thật cấp bách cần hai dạng đồ vật này, vả lại nghĩ kiểu gì thì nàng cũng không lỗ, trước nhận lấy rồi tính sau.
Chu Chu Tử vui rạo rực mà đưa cho nàng nhẫn trữ vật cùng kim kiếm, “Giữ cho tốt, đây là hướng dẫn sử dụng, ta đi tìm đường ca, sáng mai nhớ rõ hội hợp ở Diễn Võ Trường.”
Tịch Chu gật đầu, lúc này nàng cũng không còn tâm tư luyện kiếm, xoay người rời đi tu đạo tràng.
Trở lại phòng, nàng mang lên nhẫn trữ vật, thử thu kiếm vào, lại lấy ra, lại thu vào, lần nữa lấy ra, mới lạ mà thử không ngừng…..
Thật thú vị.
Nàng lại bỏ vào trong vài bộ quần áo, chung trà ấm trà, chăn gối.
Cuối cùng nàng nhìn không gian nhẫn trữ vật, chiếc nhẫn này của Chu Chu Tử hẳn là đáng giá nhất à, còn thừa thật nhiều chỗ trống, bằng không dọn cả giường ngủ vào đây?
Sáng sớm, Tịch Chu cùng bốn đệ tử khác sớm đi vào Diễn Võ Trường chờ.
Nửa khắc sau, thiếu tông chủ Vương Quận Đình mang theo hai huynh đệ Chu Bách Hồi và Chu Chu Tử cùng nhau lại đây.
Vương Quận Đình liếc mắt một cái liền thấy Tịch Chu, thật đúng là một mỹ nhân, không nghĩ tới ngoại môn còn ẩn giấu bảo bối như thế, hắn ngẩng đầu đi qua, giống như tự mang cho mình ánh hào quang, hưởng thụ mọi người hành lễ.
“Đệ tử bái kiến thiếu tông chủ.” Mọi người đồng thời vấn an.
“Không cần đa lễ.” Vương Quận Đình cười lên tiếng, hướng về phía Tịch Chu gật đầu một cái.
Sau đó hắn thu hồi tầm mắt, không có lại biểu hiện ra cái gì khác thường, nhưng mọi người vẫn là không thể tránh né mà âm thầm liếc nhìn đánh giá, nữ đệ tử ngoại môn này e là sắp một bước lên trời.
Không bao lâu, Địch Vong Ưu xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người, Quan Lan đi theo phía sau nàng, còn nắm tay một tiểu cô nương phấn điêu ngọc trác.
Tiểu Tinh Hồi không khóc cũng không nháo, thấy phi thuyền cách mặt đất, mới phất tay kêu lên: “Mẫu thân sớm chút trở về, dì xinh đẹp cũng trở về.”
Quan Lan khom lưng bế Tinh Hồi lên tới, “Tiểu Tinh Hồi muốn dì xinh đẹp nào trở về a?”
Nàng nheo nheo mắt, Chu Bách Hồi được tông chủ coi trọng, đã trước tiên định tốt, còn lại trong số đệ tử Trúc Cơ kỳ chỉ có một nữ tử, là đệ tử ngoại môn kia, hình như tên Tịch Chu.
Thế nhưng cùng tiểu Tinh Hồi nhận thức, cho nên bội kiếm kia, có lẽ thật là của Đại sư tỷ…
“Muốn dì xinh đẹp trở về.”
Phi thuyền đã thăng đến giữa không trung, Địch Vong Ưu nhìn thân ảnh Quan Lan bế lên nữ nhi, loáng thoáng còn có thể nghe được lời tiểu Tinh Hồi nói.
Nàng không nóng không lạnh mà thoáng nhìn Tịch Chu, nữ nhi nói muốn các nàng cùng nhau trở về, không sai, lần này trở về liền cùng nhau hồi Bắc Sơn phong.
Phi thuyền bay vững vàng, Địch Vong Ưu một mình đứng ở phía trước nhất, Vương Quận Đình đứng ở bên phải, phía sau đứng hai huynh đệ Chu thị.
Tịch Chu cùng bốn gã đệ tử khác thì đứng cánh trái phía sau, từng người tản ra.
Chu Chu Tử nhỏ giọng nói gì đó cùng Chu Bách Hồi, đối phương gật đầu, hắn liền mặt mày hớn hở mà đi tới Tịch Chu.
Tịch Chu tự nhiên giật thót tim, giương mắt thoáng nhìn Địch Vong Ưu, đối phương cũng không có quay đầu lại, làm như không quan tâm phía sau đang xảy ra cái gì.
“Tịch Chu, kim kiếm cầm thuận tay không? Ta mới mua cho ngươi thêm một bộ hộ tâm giáp, vào, tiểu bí cảnh cái gì ngoài ý muốn đều có khả năng phát sinh, nhiều một đạo phòng hộ nhiều một phần tâm an.” Chu Chu Tử nói từ nhẫn trữ vật lấy ra một kiện nhuyễn giáp.
Thấy Tịch Chu không có lập tức tiếp nhận, hắn chớp chớp mắt, cười nói: “Món thứ hai cũng là của ta.”
“Không thành vấn đề.” Tịch Chu gật gật đầu, lúc này mới nhận lấy.
Nàng chưa từng trải qua cái gọi là bí cảnh, đêm qua cố ý đi tìm Lữ sư tỷ thỉnh giáo một phen.
Mới biết được người vào bí cảnh có thể lẫn nhau cướp đoạt, nhưng bởi vì đều là cùng giai tu vi, bên ngoài lại có các tông môn trưởng lão quan sát, thông thường cũng nháo không ra mạng người, hơn nữa khi ra bí cảnh thì không được phép lại truy cứu, cho nên ở bên trong có thể được đến nhiều ít đồ vật, toàn bằng bản lĩnh chính mình.
Có thể nhiều một phần bảo đảm là chuyện tốt, nàng tất nhiên vui lòng.
Chu Chu Tử ngó một cái về hướng Vương Quận Đình, nhỏ giọng nói: “Cách đường ca ta xa một chút, ở bên trong ai cũng đừng tin tưởng, bảo vệ tốt chính mình, an toàn ra tới quan trọng nhất.”
Hắn cứ cảm thấy thiếu tông chủ cùng đường ca quái quái, đường ca trước kia cũng là người có chủ kiến, hiện tại như thế nào giống con cún cả ngày đi theo sau Vương Quận Đình, kêu làm gì thì làm đó.
Tịch Chu gật gật đầu, nhận lấy phần hảo ý này: “Đa tạ, món đồ thứ ba cũng thuộc về ngươi.”
Chu Chu Tử hơi chút sửng sốt, xua tay từ chối: “Không được, ta không chiếm tiện nghi ngươi.”
Tịch Chu hơi hơi mỉm cười: “Lễ gặp mặt, ngươi và ta thành bằng hữu.”
Chu Chu Tử cười hắc hắc, giơ bàn tay nói: “Chúng ta không phải đã sớm là bằng hữu rồi sao, đã nói tiểu gia ta che chở ngươi, được phú quý chớ tương quên.”
Tịch Chu cười cùng hắn đập tay nhau, vừa mới thu hồi tay liền cảm giác sống lưng chợt lạnh.
Nàng cứng đờ, chuyển mắt nhìn về phía đằng trước phi thuyền, chạm vào một tầm mắt phảng phất có kẹp dao nhỏ.
Địch Vong Ưu đang nhìn nàng chăm chú, thần sắc như băng, lạnh đến làm người nhịn không được phát run.
Tịch Chu yên lặng nuốt nuốt nước miếng, Đại sư tỷ không phải đang nhìn nàng đó chứ.
Ánh nhìn tử vong chăm chú này……
Nếu là mỗi ngày như thế, cảm giác đi Bắc Sơn phong làm đệ tử quản sự cũng không phải chuyện tốt lành a, sớm muộn gì cũng bị doạ đến rớt tim.
Nếu không lại suy xét suy xét?
Hay là thôi đi, lỡ đâu nữ nhân này hắc hoá, thật sự phế đi tu vi của nàng thì làm sao?
Haizz! Thật là làm khó nàng!
Địch Vong Ưu thu hồi tầm mắt, trong lòng nặng nề, kim kiếm? Hộ tâm giáp?
Đệ tử cùng nàng đập tay chính là tên Chu Chu Tử quan hệ không cạn kia sao?