Xuyên Sách:Tôi Ở Nhà Nam Chính Làm Cá Mặn - Chương 5: Mình thích con gái
Tiếng chuông vào lớp vang lên, dọc hành lang, Nam Diễm chậm rãi đi tìm lớp học của mình.
Lúc trước cô không được đi học suốt một năm nên bây giờ cô bắt buộc phải học muộn hơn một lớp.
Đi dọc hành lang rộng rãi, cuối cùng cô cũng tìm được lớp của mình.
Vừa đi vào cô bắt gặp khuôn mặt quen thuộc.
“Phương Kiều Kiều” đang ngồi kế cửa sổ ở dãy bàn bên trong, cười cười nói nói với các bạn xung quanh.
Đáy lòng Nam Diễm thấp thỏm, thật sự cô không muốn tiếp xúc quá gần với nhân vật có liên quan đến cốt truyện này.
Cái nghiệt duyên này a….thật sự muốn chửi thề một câu.
Nam Diễm vừa quay đi, “Phương Kiều Kiều” đang trò chuyện với bạn bè cũng lặng lẽ quan sát cô, con ngươi hơi dao động tựa như đang suy nghĩ.
Chỗ ngồi của Nam Diễm ở phía cuối lớp, ngay khi cô ngồi xuống …
-Cạch-
Balo màu hồng đặt mạnh xuống bàn
“Ê, chỗ này có ai ngồi không?” Giọng nói có chút hung dữ.
Trẻ con bây giờ sao thế này?
Chị mày không để bụng.
Nam Diễm mặc niệm hồi lâu mới lên tiếng.
“Không có.”
-Két~-
Tiếng ghế bị kéo ra hơi lớn làm những khác trong lớp chú ý
“Nhìn gì mà nhìn?” Mủm mỉm liếc mắt, bộ dáng chị đại bày ra, nặng giọng cảnh cáo.
“Tên gì?”
“Nam Diễm”
“À”
“Nguyễn Yên Trà.”
“Kết bạn đi.” Yên Trà dùng tư thế chị đại nhìn Nam Diễm bằng ánh mắt uy hiếp.
Nam Diễm khó hiểu nhìn Yên Trà rồi gật đầu.
Khoảng 10 phút sau, giáo viên vào lớp…
“Chào các em, ….” Âm thanh trầm thấp của thầy giáo vang lên.
Mọi ánh mắt đổ dồn vào bục giảng, con ngươi của tất cả học sinh nữ trong lớp phát sáng, âm thanh xì xào, bàn tán phát ra.
“Sao cậu không phấn khích?” Giữa những tiếng nói chuyện ồn ào, Yên Trà giọng điệu nghi hoặc hỏi cô.
“Phấn khích cái gì?” Nam Diễm ngơ ngác hỏi lại.
“Nhìn đi, mấy con nhỏ khác nhìn thầy giáo đẹp trai trên kia sắp biến thành lăn quăn rồi kìa”
“Sao cậu lại bình tĩnh thế?” Yên Trà thật sự tò mò.
“Ừm, thầy giáo đẹp thật”
“Cậu không thích sao?”
“Không thích”
“Vì sao?”
Nam Diễm, ngẩng đầu nhìn thầy giáo rồi nhìn sang Yên Trà: “Mình thích con gái” Nam Diễm tỏ vẻ nghiêm túc trả lời.
“À … hả?” Yên Trà chấn kinh, đôi mắt mở to như không tin vào những gì mình nghe thấy.
“Mình thích con gái trắng trẻo như cậu vậy đó.” Nam Diễm cười gian manh, cô nghiêng người tiến sát lại.