Xuyên Sách:Tôi Ở Nhà Nam Chính Làm Cá Mặn - Chương 48: Bạn trai
*** Từ chương này trở đi, cách xưng hô của Nam Diễm đối với Diệp Cảnh Ninh sẽ thay đổi, từ ’em với anh’ sẽ chuyển thành ‘tôi với anh’.
————
“Khốn kiếp, anh là tên khốn…đồ thối tha, vô sỉ…Diệp Cảnh Ninh, anh là đồ khốn, anh bỏ tôi ra…”
Cả cơ thể bị hắn nhấc lên vai, Nam Diễm vùng vẫy đánh đấm loạn xạ, ai biết được lần này không thoát được lại còn bị hắn phát hiện.
Bây giờ thì hay rồi la hét khóc lóc chỉ công cóc vô ích, đánh hắn mắng hắn cũng chỉ thiệt thân mất sức.
Diệp Cảnh Ninh không nhân nhượng ném mạnh Nam Diễm lên giường, hắn rất nhanh liền thấp người đè phía trên, ghì hai tay cô ép xuống giường.
“Lén lút trốn đi …xem ra anh vẫn nên dành chút thời dạy dỗ em thì hơn.”
Âm thanh trầm đục lạnh đi vài phần, xem ra Diệp Cảnh Ninh đang tức giận.
“Anh muốn nhốt tôi?”
“Không, không đâu bạn nhỏ, như thế này sao gọi là nhốt…anh chỉ đơn giản muốn ở bên cạnh em.”
Nói xong, Diệp Cảnh Ninh cúi xuống cắn nhẹ lên môi Nam Diễm, rất nhanh liền rời đi, cơ thể hơi lui ra sau, lại dùng ánh mắt si mê mà nhìn vào cô.
Khí tức quanh người hắn trực trào nguy hiểm, ép người khác đến khó thở bí bách, dáng vẻ ôn nhu giả tạo hắn dựng lên khiến Nam Diễm cũng quên mất rằng thiết lập gốc trong cuốn tiểu thuyết kia của hắn chính là dáng vẻ ác liệt này.
À không, kẻ cô đối mặt so với những gì cô biết lại đôi phần khác biệt, bất quá hiện tại hắn còn điên hơn cô tưởng.
Ăn cứng không được xem ra phải tìm cách ăn mềm.
“Cảnh Ninh, anh nghe tôi nói…anh thử nghĩ kỹ lại xem, có thể…chỉ là…” Nam Diễm hơi dừng lại, hít sâu một hơi mới nói tiếp: “Có thể trước đây, anh chưa từng thân mật với phụ nữ cho nên sau lần đó ở bệnh viện… anh mới…anh mới nhầm lẫn cảm xúc với tôi.”
Như đã nói nhiều lần trước đó, Diệp Cảnh Ninh trong truyện luôn giữ thân như ngọc làm gì có chuyện gì đó với ai, may ra Nam Diễm đoán chừng hắn cũng chỉ vì một lần ăn mặn liền không bỏ được cho nên mới mạnh dạn nói như vậy.
“Hay là như vầy đi, anh bảo Tuyên Khải tìm cho anh vài người phụ nữ, anh biết đó bọn họ chắc chắn tốt hơn tôi gấp trăm, à không… gấp ngàn lần, đảm bảo thỏa mãn được anh.”
Quan sát thấy người phía trên, không có phản ứng gì quá đáng, chỉ đơn giản nhìn cô như thật sự lắng nghe, lúc này Nam Diễm chợt âm thầm vui sướng, có lẽ hắn đang cân nhắc.
“A, em nói cũng đúng, có lẽ là anh hiểu lầm.” Diệp Cảnh Ninh bày ra vẻ mặt trầm tư suy nghĩ.
“Đúng, đúng, anh suy nghĩ rất đúng đắn.” Nam Diễm nhẹ giọng khuyên nhủ.
“Ừ, để anh thử xem…” Hắn nói.
Tín hiệu đáng mừng ập đến, Nam Diễm lòng vui như ăn tết, sau bao ngày mặt nặng mày nhẹ, cuối cùng cô cũng thể mỉm cười sống tiếp.
“Vậy…anh có thể buông ra không? Tôi khó chịu.”
Không biết hôm nay nam chính trúng cái thuốc gì lại dễ nói chuyện như thế, Nam Diễm cũng không quá mất công nhiều lời.