Xuyên Sách:Tôi Ở Nhà Nam Chính Làm Cá Mặn - Chương 35: Sống để bụng chết mang theo (Hơi H)
- Metruyen
- Xuyên Sách:Tôi Ở Nhà Nam Chính Làm Cá Mặn
- Chương 35: Sống để bụng chết mang theo (Hơi H)
Bầu trời bên ngoài đã trong và sáng hơn, ánh nắng đi vào cửa sổ, xuyên qua rèm cửa mỏng manh rọi vào cơ thể của đôi trai gái trên giường.
Thiếu nữ một thân quần áo đầy đủ, sạch sẽ, có lẽ đã được tắm qua, mắt vẫn nhắm nghiền chưa tỉnh, trên cổ ẩn hiện vài dấu hôn xanh tím.
Diệp Cảnh Ninh đưa mắt nhìn đồng hồ một cái liền liếc nhìn thiếu nữ đang được hắn ôm trong lòng. Hắn vân vê lọn tóc nhỏ, ngón tay miết nhẹ vào đôi môi sưng tấy bị hắn giày vò đêm qua.
Gương mặt người đàn ông ảm đạm, không nhìn ra cảm xúc gì, hắn từ từ cúi đầu, môi hắn chậm rãi hôn lên má cô gái nhỏ.
Trong tâm lặng liền xao động không ngừng nghỉ, âm ỉ vài tiếng nói vang vọng từ hư không, nó gào thét, cuồng loạn hệt như cái cây sắp chết tìm được nước.
‘Của mày, người này là của mày.’
‘Bắt lấy cô ấy đi.’
‘Cô ấy là của mày.’
‘Của mày.’
Ánh nắng ngoài phòng lay động không ngừng, Nam Diêm vốn đã thanh tĩnh từ lâu, nhớ lại đêm qua bản thân đã điên cuồng ra sao liền không dám tỉnh dậy, mắt tuy nhắm nghiền nhưng cô vẫn mơ hồ cảm nhận được cái nhìn chằm chằm của Diệp Cảnh Ninh, hơi thở hắn sát gần, phả nóng vào má làm Nam Diễm bất giác căng thẳng, nhịp tim gia tốc muốn nổ tung.
Nam Diễm giả vờ bản thân vẫn ngủ say không biết gì, như có như không gạt đi bàn tay đang làm loạn trên má, muốn xoay người quay lưng về phía người kia, cơ thể liền kéo ngược lại.
“Bạn nhỏ, anh biết em đã tỉnh.”
Nam Diễm: Móe!
Cô thề sẽ nhắm mắt chờ chết…đúng là tự mình hại mình mà.
Diệp Cảnh Ninh dễ gì buông tha, hắn nhìn cái mặt đỏ lửng của thiếu nữ bắt đầu trêu chọc.
“Đừng giả vờ nữa bạn nhỏ, em không biết bản thân diễn kịch rất tệ à? Mỗi lần như vậy, anh đều kĩ càng nhìn thấu được…giống như tối qua, cơ thể này đều bị anh kĩ càng thưởng thức…”
Nam Diễm: Cô đi chết đây, tạm biệt.
Giọng điệu Diệp Cảnh Ninh trở nên tà mị, hắn ghé sát vào tai cô âm thanh nhỏ dần.
“Cho nên, Nam Diễm nếu em còn không tỉnh, anh liền…ăn em.”
“Tỉnh rồi… em tỉnh rồi.”
Nam Diễm vội xốc chăn lên nhảy xuống giường nhưng mà… má ơi, đùi đau, ngực đau, toàn thân đau nhức, đặc biệt là thân dưới, cô cảm giác cả cơ thể đều mất đi trọng lực.
Cô cố gắng lắm mới đứng vững được, như nhớ đến gì đó vội đưa ray sờ soạng, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.
Má ơi, có mặc đồ nha…
Nam Diễm miết chặt mép quần, xấu hổ nhìn Diệp Cảnh Ninh ngả ngớn nằm trên giường, hắng giọng giả vờ bình tĩnh nói:
“Mặc dù ban đầu là anh ra tay trước nhưng em không trách gì hết, vì sau đó cũng là… chậc, dù sao, đêm qua hai bên đều có lợi, anh… cũng đừng suy nghĩ nhiều. Yên tâm, em suy nghĩ rất thoáng, anh … anh không cần chịu trách nhiệm gì hết.”