Xuyên Qua Điền Viên Cố Tử Tình - Chương 94 - Biến Cố 1
Tại phòng trọ cách hoàng cung một khắc xe ngựa. Trong phòng tối, một nam tử có khí chất trầm lãnh ngồi thản nhiên trên ghế. Người này không ai khác chính là Thiên Dực tam hoàng tử nước Đại Hải, sứ thần đi sứ lần này.
Thiên Dực hôm đó vốn không hề đi theo đoàn sứ giả trở về nước mà cho người giả trang thành hắn theo đoàn trở về. Còn hắn thì trà trộn trong đám binh sĩ rồi thừa cơ hội ẩn nấp tại kinh thành.
Ngồi gác chân trên ghế, mặt Thiên Dực từ âm trầm chuyển qua kinh ngạc khi nghe ám vệ bẩm báo.
“Ngươi nói, người kia chính là nha đầu đó? Không thể nào, tin này có chính xác hay không?”
Thiên Dực kinh ngạc, nhiều ngày qua hắn đã dùng rất nhiều cách để tra khảo người kia. Hắn muốn tra ra người tên Ngạo tiên sinh trong lời đồn là người nào. Hắn muốn làm cho người đó rời khỏi thế gian này. Nhưng cái lão già kia lại cứ khăng khăng ngậm chặt miệng không hé một câu.
Cuối cùng hắn chỉ có thể ép bụng mà dùng đến Phân Tâm Tán. Nhưng… hiện tại ai đến nói cho hắn, vì cái gì tra được kết quả lại là cái này?
Tên hắc y khẽ rùng mình khi thấy Thiên Dực dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn. Hắc y hốt hoảng.
“Bẩm chủ tử, thuộc hạ y theo ngài phân phó, đã bỏ Phân Tâm Tán vào trong nước của đại sư. Đại sư sau khi uống xong thì thần trí không tỉnh táo, thuộc hạ nhân cơ hội đó đã hỏi được thông tin này. Đại sư đã nói cái người Ngạo Tiên Sinh trong miệng dân chúng kia chính là ứng trên người của Tử Tình tiểu thư. Cũng chính là trên đời vốn không có người nào là Ngạo Tiên Sinh, mà chính Tử Tình tiểu thư đã lấy danh nghĩa đó để che giấu danh tính của nàng.”
Phân Tâm Tán cũng như tên của nó. Đây là dược vật làm cho thần trí người ta bị phân tán. Một người uống phải nó thì tinh thần sẽ bị khống chế, chỉ cần người đối diện hỏi cái gì thì liền không giấu được mà mở miệng khai hết. Nhưng loại dược vật này rất hiếm có, toàn nước Đại Hải cũng chỉ có bốn viên. Trong đó Thiên Dực giữ hai viên, hai viên còn lại là do hoàng đế cất giữ. Chỉ là trong tay Thiên Dực có hai viên nhưng cũng bị dùng hết. Một lần là hắn dùng cho hoàng hậu, một lần chính là lúc này.
“Lục Khinh, ngươi chắc chắn lão già đó đã uống Phân Tâm Tán chứ không phải là lão đang cố tình gạt ngươi?” Thiên Dực không tin một lần nữa hỏi lại.
Thân mình hắc y run lên. Hắn nhanh miệng quả quyết nói:
“Chủ tử, thuộc hạ tận mắt nhìn thấy đại sư uống dược, tận mắt nhìn thấy thần trí đại sư bị mê loạn. Chủ tử, nếu ngài vẫn không tin hiện tại có thể đi nhìn đại sư một chút. Cho tới bây giờ đại sư vẫn chưa tỉnh táo lại.”
“Hừm…” Thiên Dực “hừm…” một tiếng, đại khái cũng không mở miệng nói thêm. Đôi mắt vốn lạnh lẽo hiện tại lại loé ra một tia hứng thú. Chỉ là rất nhanh đã chuyển sang sắc lạnh. Thiên Dực lạnh lùng nói:
“Lục Khinh, người kia đã tra ra được, ngươi biết ngươi nên làm gì rồi không? Nhớ rõ, phải nhanh gọn và sạch sẽ. Nếu không…”
………
Hoàng cung hôm nay rất náo nhiệt, một bên các quan viên đại thần tụ họp nói chuyện triều chính, một bên các vị phu nhân ngồi nói chuyện con cái của mình.
Còn các thiên kim công tử, bởi vì năm ngoái đã từng cùng nhau chơi đấu hồ cho nên bây giờ mọi người rất quen thuộc với nhau. Bọn họ tụ một chỗ nói nói cười cười thật rất náo nhiệt và vui vẻ.
Tử Tình ngồi một mình trong đình viện, gió nhẹ thổi làm bay mái tóc mềm của nàng. Một thân trang phục màu tím nhạt lười nhác tựa trên ghế. Một tay chống cằm, một tay tùy tiện lấy bánh ngọt trên dĩa cho vào miệng. Nhìn vào thật giống như một con mèo lười.
Hạo Uy từ xa đi tới đã nhìn thấy cảnh như vầy. Tử Tình nhàn nhã nửa nằm nửa ngồi trên ghế. Tóc đen dài buông xuống phủ qua bờ vai nhỏ. Gương mặt tinh xảo đáng yêu, bờ môi vì đang ăn nên khẽ động làm cho hắn cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, muốn một phát ngậm lấy bờ môi kia.
Hạo Uy tăng nhanh cước bộ, thừa lúc Tử Tình còn chưa phát hiện ra mình hắn liền kéo Tử Tình vào lòng, sau đó nhanh chóng cúi đầu in lên bờ môi mềm làm cho hắn thèm khát.
Tử Tình vốn đang nhàn nhã thưởng trà ăn bánh, bỗng dưng bị rơi vào cái ôm mạnh mẽ, môi còn bị chiếm lấy. Hơn nữa miếng bánh nàng còn chưa kịp nuốt xuống đã bị cướp đi. Bên mũi nghe được mùi hương quen thuộc làm cho tâm bị hốt hoảng dần buôn. Tử Tình tức giận.
“Hạo… Hạo Uy, huynh có dừng lại hay không hả?..” Tử Tình thở hổn hển quát, một tay đánh vào ngực Hạo Uy một tay đẩy đầu của hắn ra. Nàng cũng không để tâm đến tay nàng vì cầm bánh và trái cây ăn nãy giờ đã bị dính đầy vụng bánh. Tử Tình cứ như vậy đập vào Hạo Uy làm cho mặt của Hạo Uy và quần áo của hắn cũng dính đầy bánh vụn.
Hạo Uy khó khăn dừng lại nụ hôn, gục mặt vào cổ Tử Tình giọng đầy bất mãn. “Tình Nhi, chừng nào nàng mới chịu lớn lên đây, ta sắp nhịn tới hỏng rồi”.
“Huynh, đại sắc lang!” Tử Tình xấu hổ lớn tiếng mắng. Trong đầu của tên này sao tối ngày cứ nghĩ đến những chuyện gì đâu không.
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Online . com
“Haizz…zz” Hạo Uy thở dài, hắn xoay người tựa lưng vào ghế, đồng thời cũng xoay Tử Tình lại làm cho nàng đối mặt với mình. Giọng khàn khàn, Hạo Uy nói:
“Tình nhi, nhiều ngày không nhìn thấy ta nàng có tưởng nhớ đến ta không?”
Bởi vì phải đón tiếp sứ thần cho nên thời gian này Hạo Uy không có thời gian đi tìm Tử Tình. Hiện tại sứ thần đã về nước, Hạo Uy liền buông xuống công vụ mà chạy đến yến tiệc này để bồi tiểu nhân nhi của hắn.
“Hừ… ta đang nghĩ tại sao nhóm sứ giả kia không ở lâu một chút, ta còn chưa có cơ hội diện kiến vị hoàng tử tuấn tú trong lời đồn kia” Tử Tình cố tình nói, sau đó cười thầm khi thấy ai đó đang xù lông.
Hạo Uy trừng mắt, đôi mắt sâu giống như đầm lầy vạn trượng đang trừng lấy Tử Tình. Nhìn thấy nụ cười hả hê của nàng, Hạo Uy thở sâu một hơi.
“Tình nhi, mai mốt không được đem chuyện này ra đùa giỡn biết không?”
“Ai nói ta đùa, ta đang nói thật đấy. Nghe thiên hạ đồn vị hoàng tử kia ba tuổi đã thuộc tam tự kinh, năm tuổi đã biết làm thơ. Chậc… quả là thiên sinh anh tuấn a.”
“Nàng!….” Hạo Uy mím môi sau đó híp mắt nhìn Tử Tình.
“Ở bên ta mà nàng còn mơ tưởng đến nam nhân khác? Xem ra là do ta chưa cố gắng hết sức rồi.” Giọng Hạo Uy lạnh đi, sau đó không để ý tới phản kháng của Tử Tình mà ôm ghì lấy nàng rồi hôn xuống.
Nụ hôn lần này vừa nhanh, vừa bá đạo. Thấy Tử Tình môi mím chặt Hạo Uy bất mãn há miệng cắn vào môi nàng một cái, Tử Tình bị đau “A” lên một tiếng. Hạo Uy thừa cơ hội tiến công. Lưỡi của hắn một tấc lại một tấc cuốn sâu vào trong miệng Tử Tình. Mới đầu là bá đạo xâm lượt, dần dần trở lại ôn nhu và dịu dàng.
Chậm rãi Tử Tình cũng lười phản kháng. Thật sự nàng không định làm Hạo Uy nổi giận, nhưng hắn cứ trêu chọc nàng cho nên nàng mới nghĩ cách phản công. Nhưng xem ra cách này không tốt dùng rồi.
Tử Tình bị hôn tới đầu óc u mê, sắp không thở được nữa Hạo Uy mới chịu dừng lại. Trước khi rời khỏi Hạo Uy còn không quên gặm gặm vào môi Tử Tình vài cái coi như là trừng phạt nàng.
Môi Tử Tình vì bị Hạo Uy chà đạp mà sưng đỏ. Mắt ngấn nước căm tức nhìn Hạo Uy.
Hạo Uy nhàn nhạt cười, làm bộ không nhìn thấy ánh mắt u oán kia. Nâng tay kéo Tử Tình vào ngực, Hạo Uy thở dài nói: “Ngoan, sau này không được lấy việc này ra đùa biết không? Ta sẽ không chịu được.”