Xuyên Qua Điền Viên Cố Tử Tình - Chương 24: Trở về 2
Xe ngựa chạy vài vòng, rẽ qua vài cua quẹo cuối cùng ngừng lại trước cửa một khách điếm. Bố Vũ nhanh chóng nhảy xuống xe ngựa bắt ghế cho mấy người Tử Tình đi xuống.
Tử Tình bước xuống xe, đưa mắt nhìn bản hiệu, tên “An Cư Điếm”. Quan sát một vòng, bên ngoài nhìn có vẽ sáng sủa và sạch sẽ. Tử Tình khẽ gật đầu liếc mắt ra hiệu cho Hạ Thiền và Nhị Nha đi vào. Bố Vũ vội vàng mang đồ trong xe ra cầm theo phía sau Tử Tình. Xe ngựa thì giao cho một người hạ nhân của khách đếm dắt đi cho ăn cỏ và đem về chuồn.
Tiểu nhị trong khách điếm thấy có khách ghé thì vui vẽ chạy ra cười lấy lòng đón bọn người Tử Tình vào.
“Khách quan, khách quan, ngài đi đường vất vả rồi. Không biết khách quan là muốn ở trọ hay nghĩ trọ?”
“Ta muốn nghĩ trọ một đêm. cho ta hai phòng. một lớn một nhỏ” Tử Tình đạm đạm nói.
“Dạ, Dạ, vậy mời khách quan theo tiểu nhân.”
Tiểu Nhị nhanh nhẹn dẫn nhóm người Tử Tình lên mấy cầu than nhỏ, sao đó đến một phòng có chữ “Đại” vội nói.
“Khách quan, đây là phòng lớn. xin hỏi khách quan có cần dùng thêm gì không ạ?”
“Một chút mang nước ấm lên, chúng ta muốn tắm. Còn nữa, mang cái này xuống bếp hâm nóng giúp chúng ta”
Tử Tình lấy hộp đựng thức ăn ban sáng của tửu lâu đưa cho tiểu nhị, sau đó thưởng cho hắn một thỏi bạc nhỏ.
Tiểu nhị có bạc vào tay nên rất vui vẽ càng tỏ ra nhiệt tình.
“Bố Vũ, ngươi đi theo hắn về phòng đi, sai bọn họ mang lên nước ấm đi tắm một chút cho thoải mái. muốn ăn cái gì thì gọi bọn họ mang lên. Yên tâm, bạc là ta trả. ngươi đừng sợ.” Tử Tình dặn dò Bố Vũ sau đó xoay người bước vào phòng.
Bố Vũ gật đầu vâng dạ, trong lòng lại cảm động không nói nên lời. Nên biết rằng bình thường hắn đánh xe cho người khác thì không được người ta thuê phòng cho ngủ mà là đi đến gian nhà trống ngủ. Tử Tình thế nhưng lại bỏ tiền thuê phòng cho hắn. còn sai người mang nước nóng cho hắn tắm. Bố ngư cảm thấy trong lòng chính là cảm động thấu tim gan.
(Ở đây mỗi khách điếm sẽ có một gian nhà gọi là nhà trống. mấy hạ nhân hay phu xe đều sẽ ngủ ở đấy. bởi vì thân phận của họ thấp, lại không muốn tốn tiền trả tiền nghĩ trọ nên sẽ ra đó ngủ nghĩ. thường ngủ ở đây chỉ tốn 3 văn tiền một đêm thôi. nhưng chỗ ngủ cũng không được thoải mái. bởi vì ở đấy có rất nhiều người cùng ngủ nên rất phức tạp.)
Một đêm thoải mái nghĩ ngơi, sáng hôm sau canh tư vừa điểm, Bọn người Tử Tình đã thức dậy chẩn bị tiếp tục lên đường.
Xe ngựa buổi sáng thì chạy, buổi tối thì ngừng lại nghĩ ngơi. Cứ như vậy qua ba ngày cuối cùng cũng nhìn thấy được cổng trấn Tô Dương. Tử Tình nội tâm kích động vội từ trong xe kéo màng lên bò ra ngoài nhìn.
“Cha, nương, Đại ca, nhị tỷ, tam ca, tiểu ngủ. Ta đã trở về, ta đã trở về ” Tử Tình kích động nói nhỏ khóe mắt phủ đầy hơi sương.
Bố Vũ nhìn phản ứng của Tử Tình thì cười cười. Thấy Tử Tình có ý muốn ra ngoài ngồi thì lo lắng mở miệng nhắc nhở.
“Công Tử, người nên vào trong cho an toàn. bên ngoài không có vách xe sẽ nguy hiểm.”
Tử Tình gật đầu đè lại xúc động trong lòng. Nàng chui trở vào xe nói vọng ra ngoài với Bố Vũ.
“Bố Vũ, ngươi hỏi thăm đường đi đến Cung Cận Thư quán đi”
Bố Vũ rất nhanh đáp lời Tử Tình sao đó cho xe chạy vào cửa trấn.
Tử Tình với tay lấy mấy tay nãy đựng quần áo mở ra. Cầm trên tay 55 lượng bạc còn lại. liếc mắt nhìn Hạ Thiền và Nhị Nha.
“Hạ Thiền tỷ, Nhị Nha tỷ, ta trong người chỉ còn lại bao nhiêu đây bạc. ta cho hai tỷ mỗi người 20 lượng. còn 15 lượng ta sẽ giữ lại trả tiền thuê xe. Hai tỷ thấy sao?”
Hạ Thiền nhìn Nhị Nha do dự một lúc rồi nói với Tử Tình:
“Tử Tình muội, muội giữ lại bạc đi, đây là bạc của muội chúng ta làm sao có thể cầm a”
Nhị Nha cũng nói. “Tử Tình, ta cũng không lấy đâu, ngươi giữ lại dùng đi”
Tử Tình cười cười lắc đầu nói “Ta cho hai tỷ thì hai tỷ cứ cầm lấy không cần khách sáo. Cứ cầm đi sau này về nhà có thể dùng”
Nhị Nha do dự cự tuyệt một lúc sau đó cũng cầm lấy. Hạ Thiền thì lại không chịu, nàng do dự sao đó mặt buồn bã nói.
“Ta thật không biết làm sao, ta không muốn về nhà. ta sợ ông ta sẽ mang ta đem bán lần nữa. Tử Tình muội, Nhị Nha muội, ta thật sự rất sợ”
Hạ Thiền nói tới đây thì ôm mặt khóc rất thương tâm. Nhị Nha nhìn Tử Tình trong mắt lo lắng.
Tử Tình nhìn Hạ Thiền nhíu mày. Nàng có thể thông cảm cho Hạ Thiền nhưng kiêu nàng giúp đỡ nàng ta hiện tại nàng giúp bằng cách nào a. Không lẽ đem nàng ta về nhà mình ở? không được. Các nàng quen nhau cũng chưa được một tháng, tuy hiểu biết một chút về tính cách của nhau nhưng mà có nhiều thứ không dễ nhận biết trong một sớm một chiều được.
Huống chi nếu đem Hạ Thiền về nhà đó chính là sau này ăn chung ở chung. Nhà nàng lại đang có nhiều chuyện không thể cho người bên ngoài biết được. Còn nữa. Hạ Thiền năm nay mới 9 tuổi, ở nhà nàng cha nàng, hai vị ca ca của nàng, bọn họ đều là nam nhân. Không phải bà con thân thích lại ở chung một nhà, không khéo sẽ tổn thương hòa khí gia đình nàng. Không thể được. Chuyện này nàng không muốn nhúng tay. Nghĩ như vậy Tử Tình vội vờ không biết gì an ủi Hạ Thiền.
“Hạ Thiền tỷ, ngươi đừng khóc nữa. lần này ngươi trở về, trong nhà ngươi đã có tiền, trong tay tỷ cũng có mấy chục lượng. Ta tin nếu tỷ cố gắng nhất định sau này sẽ trôi qua thật tốt.”
Hạ Thiền vẫn cúi đầu thương tâm. thật làm cho Tử Tình không biết làm sao. Tử Tình ngước mắt nhìn Nhị Nha. Hai người nhìn nhau một lút chợt Nhị Nha mắt sáng trưng nhìn Hạ Thiền nói: