[Xuyên Không] Nhật Ký Thăng Cấp Ở Hậu Cung Của Nữ Phụ - Cửu Nguyệt Vi Lam - Chương 74
Chuẩn bị ba bốn ngày, Hoàng hậu cùng Tôn mama, những người nằm vùng cuối cùng tất cả đều phát huy tác dụng, Phương quý phi đang bận lôi kéo một số phi tần cùng với củng cố quyền lợi của mình, mở rộng giao thiệp, nàng chỉ là xem Huệ phi cùng Đức phi là đối thủ, sai người nhìn chằm chằm, căn bản không để ý tới Hoàng hậu sắp bị phế truất.
Toàn bộ kế hoạch của Hoàng hậu hết sức có lợi, sau khi tất cả chuẩn bị sẵn sàng, Hoàng hậu liền cắn răng đem thuốc lấy ra.
Nàng dự định làm không đơn thuần mưu hại Phương quý phi, còn cố ý dính líu Liễu Vi Dung, chỉ là lại bị người Mộ Dung Triệt sai chú ý cử động của Hoàng hậu âm thầm hóa giải, tất cả manh mối cũng chỉ hướng Phương quý phi.
Hiện giờ Hoàng hậu chỉ là treo cái danh tiếng, nàng không thể đi ra ngoài, nhưng Tôn mama thì có thể, không có phòng bếp nhỏ của mình, đồ ăn đều là từ Ngự Thiện Phòng lấy ra, mà công việc của Ngự Thiện Phòng vừa vặn Phương quý phi là người phụ trách.
Người kia là người của Phương quý phi, thế nhưng nhược điểm của hắn lại rơi vào trong tay Hoàng hậu, chính là trước lúc vào cung hắn từng có một đứa con trai, bị Tôn mama tìm được, lấy ra uy hiếp hắn, bởi vì nhi tử đã rơi vào trong tay nhà mẹ Hoàng hậu, nhà mẹ Hoàng hậu nương nương mặc dù bị thua, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, hắn chỉ có thể cắn răng đồng ý Tôn mama hãm hại Phương quý phi.
Hắn không phải không nghĩ tới đem việc này nói cho Phương quý phi, nhưng khi hắn đi tìm Phương quý phi, lại không nhìn thấy người, sau khi trở lại liền nhận được một đoạn ngón tay bị cắt đứt.
Là một ngón tay của con hắn.
Cũng không dám tìm Phương quý phi nữa rồi.
Chỉ là hãm hại Quý Phi, hắn tất nhiên không sống nổi, nhưng mà hắn yêu cầu sau khi hắn chết, khiến Tôn mama cho con trai hắn một cái chết yên lành.
Tôn mama đồng ý.
Toàn bộ chuyện này, cũng có Mộ Dung Triệt có lòng thành toàn.
Nếu không Hoàng hậu làm sao tiến hành thuận lợi như vậy.
Hôm nay sau khi đồ ăn đưa tới, đáy mắt Hoàng hậu thoáng qua một luồng ánh lạnh, cắn răng trước đem thả thuốc rong huyết thúc giục đẻ non vào đồ ăn rồi ăn vào, Tôn mama ở một bên nhìn không khỏi hai mắt nhắm nghiền, lúc này Hoàng hậu hy sinh lớn, nhưng vì mạng sống, điểm hy sinh này lại coi là cái gì.
Kết quả không cần phải nói, Hoàng hậu ăn đồ ăn Ngự Thiện Phòng đưa tới bị rong huyết đẻ non rồi.
Vốn là Hoàng hậu ở Trung Cung sớm muộn sẽ bị phế đi, thế nhưng thời gian sau mấy tháng, lúc này, lại rong huyết đẻ non rồi, tất cả mọi người ngấm ngầm bàn luận.
Phương quý phi càng thêm kinh ngạc cùng không dám tin, làm sao nàng có thể sử dụng thủ đoạn thấp kém này, rõ ràng là có người hãm hại.
Bởi vì Tôn mama khóc lóc kể lể nói, Hoàng hậu là ăn đồ Ngự Thiện Phòng đưa tới nên đẻ non .
Thái Y Viện, tất cả thái y đều đến Hàm An Cung.
Hoàng hậu đã rong huyết đẻ non đến hôn mê.
Chỉ để lại Tôn mama ở một bên gào khóc, nghe thấy chỉ làm cho người ta đau lòng không dứt.
Hoàng đế mang theo Liễu Vi Dung chạy tới, thái y cùng Tôn mama vội quỳ xuống đất chào đón, Hoàng đế nhắm đầu vào liền hỏi thái y, sau khi biết được Hoàng hậu rong huyết đẻ non, liền dẫn Liễu Vi Dung vào xem Hoàng hậu, Liễu Vi Dung thấy thảm trạng của Hoàng hậu trên giường thì không nhịn được lui về sau một bước, trong dạ dày chua chua, nôn ọe không dứt.
Hoàng đế cũng không nghĩ tới trường hợp đầy máu tanh như vậy, lo lắng đứa nhỏ trong bụng Đức phi gặp chuyện không may, vội cho người đưa Liễu Vi Dung về Nhu Phúc cung.
Chờ sau khi Liễu Vi Dung rời đi, Huệ phi cũng chạy tới, vừa hay nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Hoàng đế, lạnh lùng hỏi: “Chuyện gì xảy ra? Tại sao Hoàng hậu đột nhiên rong huyết đẻ non, Tôn mama, thành thực khai báo cho trẫm.”
Diễn trò phải làm toàn bộ, cho dù có hiểu biết rõ tiền nhân hậu quả, hay là muốn làm bộ như không biết hỏi ý, dẫn cái gọi là màn độc thủ phía sau.
Tôn mama nghe vậy, hướng trên đất ‘thùng thùng’ dập đầu không ngừng, không mấy cái trên trán liền rỉ ra máu, nghẹn ngào khóc kể lể: “Hồi bẩm Hoàng thượng, nương nương vốn là rất tốt, chẳng qua là ăn đồ ăn buổi trưa hôm nay mới đột nhiên rong huyết đẻ non, Hoàng thượng, nô tỳ van cầu ngài, nhất định phải tra ra hung thủ sau màn hãm hại Hoàng hậu nương nương, an ủi tiểu hoàng tử vô tội đã chết đi trên trời có linh thiêng.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người đại biến.
“Thái y, kiểm tra đồ Hoàng hậu ăn một chút cho trẫm.” Mộ Dung Triệt lạnh lẽo phân phó nói.
Huệ phi nhãn châu xoay động, trong lòng hồi hộp, Hoàng hậu ăn đồ ăn Ngự Thiện Phòng đưa đến bị đẻ non rồi, đồ ăn ở Ngự Thiện Phòng là Phương quý phi phụ trách, thật là trời cũng giúp ta, mặc kệ là ai mưu hại Phương quý phi, Phương quý phi đều không thoát khỏi liên quan.
Bọn thái y tiếp lệnh đi kiểm tra, ở trong đồ ăn kiểm tra ra được thuốc trợ sản, lập tức hồi bẩm Hoàng đế.
“Huệ phi, đồ ăn của Hoàng hậu là ai phụ trách?” Mộ Dung Triệt rũ mí mắt xuống, lạnh lùng hỏi một bên Huệ phi Vương Hàm Ngọc đang mừng thầm.
Rất tốt, từng bước từng bước hướng phương hướng hắn mong đợi tiến hành.
Huệ phi vội nói: “Hồi bẩm Hoàng thượng, đồ ăn Ngự Thiện Phòng đều là Quý Phi tỷ tỷ phụ trách.”
“Cái gì, lại là Quý Phi nương nương. . . . . .” Tôn mama làm ra vẻ mặt kinh ngạc, lớn tiếng khóc thét: “Hoàng thượng, Quý Phi nương nương có Nhị hoàng tử rồi, tại sao cũng không bỏ qua cho tiểu hoàng tử trong bụng nương nương, nương nương cũng không có làm cái gì, coi như sinh ra tiểu hoàng tử, chiếm danh tiếng con vợ cả, cũng không uy hiếp được Quý Phi nương nương, làm sao Quý Phi nương nương lại ác như vậy!”
Tôn mama cố ý ở con vợ cả càng thêm giọng nói.
Mọi người vốn là còn chưa tin việc Quý Phi xuống tay với Hoàng hậu, lập tức bừng tỉnh hiểu ra. Đúng vậy, nếu nói sinh ra tiểu hoàng tử, Hoàng hậu vẫn còn danh tiếng Hoàng hậu, coi như là trên danh nghĩa, sinh tiểu hoàng tử cũng là con vợ cả.
Nhất là Huệ phi, càng đem việc này phóng đại ở một mặt khác, luôn miệng phụ họa, còn kém không có ngồi chỉ tội danh Phương Chỉ Doanh rồi.
Một bên Tiểu Lý Tử nhận được Hoàng đế ra hiệu, ra ngoài hét lớn một tiếng quát lớn: “Nô tài lớn mật, Quý Phi nương nương thay mặt lục cung, há lại cho ngươi vu hãm!”
“Nô tài không dám, chỉ là đồ ăn này không phải Quý Phi nương nương phụ trách sao? Nếu không nô tài ngay cả có mười lá gan cũng không dám vu hãm Quý Phi nương nương.”
“Hoàng thượng, nô tì cho là nếu chuyện này có liên quan cùng Quý Phi tỷ tỷ, không bằng khiến Quý Phi tỷ tỷ tới đây một chuyến.” Huệ phi ở một bên đề nghị.
Hoàng đế lạnh lùng gật đầu.
“Tiểu Lý Tử, phái người đi trước tuyên Quý Phi tới đây.” Dừng một chút, lại nói: “Còn nữa, sai người đi đem tổng quản Ngự Thiện Phòng mang tới.”
Tiểu Lý Tử cung kính nói: “Nô tài tuân chỉ!”
Rất nhanh, bên ngoài truyền đến một tiếng: “Quý Phi nương nương giá lâm!”
Sau khi Phương Chỉ Doanh nghe được tin Hoàng hậu ăn đồ ăn của Ngự Thiện Phòng bị rong huyết đẻ non thì trong lòng có một cỗ dự cảm xấu, vốn là tính toán tra một chút Ngự Thiện Phòng mà chuẩn bị, nàng chưa kịp làm chuẩn bị cái gì, vừa lúc Tiểu Lý Tử tới đây nói Hoàng đế tuyên nàng qua.
Nàng không yên bất an mang người chậm rãi đi đến Hàm An Cung.
Sau khi tiến vào, vừa hay nhìn thấy Hoàng đế mang bộ mặt sa sầm, trong bụng không khỏi trầm xuống.
“Nô tì thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn phúc!” Phương quý phi mặc dù trong lòng lo lắng, ngoài mặt vẫn trấn định như cũ, cử chỉ ưu nhã mà đoan trang.
“Đứng lên đi!” Hoàng đế lạnh nhạt nói.
Phương quý phi vén áo thi lễ: “Tạ Hoàng thượng!”
“Quý Phi, Hoàng hậu đẻ non rồi, ngươi cũng đã biết?”
Trong lòng Phương quý phi trầm xuống, quả nhiên tới, gật đầu: “Nô tì cũng là mới vừa nhận được tin tức.”
“Có người nói cho trẫm, Hoàng hậu đẻ non là Quý Phi gây nên!” Hoàng thượng lạnh lùng mở miệng, hí mắt nhìn chằm chằm Phương quý phi.
Phương quý phi lạnh lùng liếc mắt một cái nhìn Tôn mama quỳ trên mặt đất, cặp mắt không sợ nhìn tới trước Hoàng thượng: “Hoàng thượng, chẳng lẽ ngài chỉ dựa vào lời nói một bên của Tôn mama liền hoài nghi nô tì sao?”
“Hoàng thượng, nếu thật là nô tì chứa ý đồ xấu đối với long tự của Hoàng hậu nương nương, cũng sẽ không chọn thời gian này xuống tay, Hoàng thượng, đây là có người đang vu oan nô tì. . . . . .” Phương quý phi rưng rưng giải thích.
Làm sao Huệ phi có thể để mặc cho Phương quý phi cãi lại, nàng cười lạnh một tiếng: “Quý Phi tỷ tỷ, ngươi nói lời này muội muội ta cũng không đồng ý, ta chính là nghe nói, có vài người vì tránh ra hiềm nghi, cố ý dùng chút thủ đoạn thấp hèn đối phó người, còn làm cho hư hư thật thật, đợi khi người ta chứng minh, liền bày ra một bộ mặt bị oan uổng, thật ra thì chuyện chính là mình làm.”
“Ngươi, Huệ phi ngươi ngậm máu phun người!” Phương quý phi nghe vậy, mặt cũng đỏ lên vì tức, ngực kịch liệt phập phồng, nàng chợt hướng về phía Hoàng đế quỳ xuống, trên mặt tươi đẹp đầy nước mắt, đôi mắt tràn đầy uất ức làm cho người yêu thương: “Hoàng thượng minh giám, Huệ phi đang nói xấu nô tì, nô tì tuyệt đối không có mưu hại đứa bé của Hoàng hậu.”
Huệ phi cười lạnh: “Quý Phi tỷ tỷ, không ăn vạ thì ai cũng sẽ không thừa nhận, chờ tổng quản Ngự Thiện Phòng tới lại nói.”