[Xuyên Không] Nhật Ký Thăng Cấp Ở Hậu Cung Của Nữ Phụ - Cửu Nguyệt Vi Lam - Chương 57
Mộ Dung Triệt dẫn theo Liễu Vi Dung cùng bọn Tiểu Lý Tử đến Quan Sư cung. Khi họ tới, các phi tần đã tập trung đông đủ.Thái hậu cùng Hoàng hậu cũng đã đến từ rất sớm.
Mọi người nhìn thấy Hoàng đế tới đều dạt ra hai bên, cúi đầu thỉnh an.
Liễu Vi Dung cảm thấy thật may vì nàng đã uống Linh tuyền, nếu không ở chỗ này mà bủn rủn chân tay sợ là lại bị người ghen ghét.
Nàng thỉnh an Thái hậu cùng những vị phẩm cấp cao hơn nàng trước rồi mới lui ra sau lưng Hiền phi, yên lặng chờ đợi.Trong lòng nàng âm thầm cầu nguyện Phương quý phi sinh nở thuận lợi, là hoàng tử hay công chúa đều tốt.
Nàng thực sự hy vọng Phương Chỉ Doanh sinh được con trai, như vậy Đoàn Đoàn của nàng càng an toàn hơn nữa.
Thể chất Phương quý phi yếu, có sinh được con trai cũng không mạnh khỏe được, sẽ không ảnh hưởng gì đến Đoàn Đoàn.
Thái hậu thấy Hoàng đế tới, thở phào nhẹ nhõm. Sự việc lần trước bà vẫn còn để trong lòng. Bà sợ Hoàng đế sẽ vì chuyện này mà ghét Chỉ Doanh.
Thật may là Hoàng đế chịu tới.
Hoàng đế ngồi trên ghế, nhìn cửa phòng sinh, nhàn nhạt hỏi: “Phương quý phi vào phòng sinh lúc nào?”
“Bẩm Hoàng thượng, Phương quý phi đã vào được một khắc.”
Hoàng hậu ngồi bên phải hắn cố nén ghen tỵ, tươi cười trả lời.
Nàng thấy Đức tần đi cùng Hoàng đế, khỏi nghĩ cũng biết nguyên buổi chiều nay Hoàng thượng ở đâu. Nàng vốn tưởng Đức tần bị thất sủng, tính ra tay đối phó nàng, Hoàng thượng lại quay lại sủng ái nàng.
Liếc mắt nhìn Đức tần cách đó không xa, thật là làm người ta ghen tỵ.
“Ừ!” Hoàng đế gật đầu, không có thêm biểu tình nào khác.
Hoàng hậu thấy Hoàng đế lạnh nhạt như thế, âm thầm vui mừng, xem ra Phương quý phi dù có Thái hậu cô cô làm chỗ dựa cũng không đáng ngại, bởi vì Hoàng thượng không thích nàng.
Thái hậu than khẽ. Nàng hiểu tại sao con nàng lạnh lùng như vậy. Thân thể Chỉ Doanh quá kém, cho dù sinh ra tiểu hoàng tử, cũng là một cơ thể gầy yếu.
Không trách được sắc mặt Hoàng đế lạnh nhạt.
“Hoàng thượng, ngươi có chuyện gì cần thì cứ đi làm đi. Có ai gia ở đây được rồi.”
Khoảng thời gian này, Thái hậu tìm mọi cách cứu vãn lại mối quan hệ mẹ con của họ. Nàng không muốn vì chuyện của Chỉ Doanh mà tất cả cố gắng của nàng sụp đổ.
“Dạ, mẫu hậu nhớ chú ý sức khỏe.” Thật ra thì mấy ngày nay, ngày nào hắn cũng dành hết thời gian xử lý chính sự, tất cả tấu chương đều được hắn giải quyết hết. Nếu không, làm sao hắn có thời gian ở Nhu Phúc cung từ chiều đến giờ.
Nhưng hắn không hề muốn ở đây chờ Phương Chỉ Doanh sinh, thà rằng về Tử Thần điện.
Mọi người đứng bên ngoài chờ.
Nhìn nha hoàn mang một thau máu ra ngoài, bên trong lại không phát ra tiếng động nào, tuy có thái y, nhưng Thái hậu vẫn lo lắng không thôi.
Hoàng hậu thì âm thầm cầu nguyện Phương quý phi một xác hai mạng.
Đương nhiên không chỉ Hoàng hậu có ý nghĩ này, không ít phi tần cũng có ý nghĩ này, ngoài mặt họ tỏ vẻ lo lắng nhưng trong lòng lại liều mạng nguyền rủa.
Thời gian mỗi lúc một trôi, cung nhân bắt đầu đốt đèn, sinh con cũng không phải nửa khắc hay một khắc là sinh xong được, người bên ngoài chờ đợi mỏi mòn. Đầu tháng bảy trời bắt đầu nóng, không khí ở Quan Sư cung cũng hết sức ngột ngạt.
Chỉ khổ cho những người chờ bên ngoài, trừ những vị mang danh hào phi mới được ngồi còn lại tất cả đều phải đứng, đứng đến nỗi hai chân tê dại.
Liễu Vi Dung cảm thấy thật may vì nàng thường uống Linh tuyền nên giờ phút này nàng không mệt lắm.
Mắt Liễu Tương Nhã dán chặt vào cánh cửa đang đóng kín, trong lòng âm thầm tính toán.
Mấy ngày nay, nàng hoàn toàn lấy được lòng tin của Thái hậu, dựa vào quan hệ giữa Thái hậu và Hoàng thượng, chắc chắn nàng sẽ có cơ hội khôi phục địa vị.
Cái nàng chờ bây giờ là cơ hội.
Về phần Liễu Vi Dung, tạm thời nàng sẽ không động đến nàng ta. Nô tài ở Nhu Phúc cung đều là những người trung thành với Hoàng thượng, được người tin tưởng, không dễ gì mua chuộc, hơn nữa người ta cũng sẽ không bị một Thường tại nho nhỏ như nàng thu mua.
Màn đêm buông xuống, trong Quan Sư cung đèn đuốc sáng rực, cung điện nóng bức dần bị khí lạnh bên ngoài xâm nhập.
Mọi người mệt mỏi chờ hơn ba canh giờ thì nghe tiếng thấy tiếng thét chói tai của Phương quý phi từ trong phòng sinh truyền ra. Thái hậu giật mình đứng dậy.
Cuối tháng bảy năm Thụy Khánh thứ nhất, Phương quý phi khổ cực cố gắng, cuối cùng cũng sinh ra được một hoàng tử yếu ớt.
Cửa phòng nhanh chóng được mở, bà mụ tươi cười ôm đứa bé được quấn kín trong tã ra ngài: “Chúc mừng Thái hậu, chúc mừng Hoàng hậu, Quý Phi nương nương bình an sinh ra một tiểu hoàng tử.”
Thái hậu cực kỳ vui mừng, nhìn tiểu hoàng tử yếu ớt trong tã lót lặp đi lặp lại: “Tốt, tốt, người đâu, trọng thưởng!”
Hoàng hậu cũng tươi cười chúc mừng Thái hậu.
“Chỉ Doanh thế nào?”
“Bẩm Thái hậu, Quý Phi nương nương không sao, nhưng thái y nói lần này nương nương sanh khó tổn thương thân thể, sau này không cách nào sinh được nữa.”
Hoàng hậu nghe vậy mừng thầm.
Thái hậu nghe thấy cả người run rẩy nhưng rất nhanh bình tĩnh. Chuyện này nàng đã đoán trước được, Chỉ Doanh có thể bình yên sinh ra hoàng tử đã là không dễ rồi. Chỉ cần chăm sóc tốt hoàng tử yếu ớt này Phương gia vẫn còn hy vọng.
Thái hậu cho mama đem hoàng tử đi bú sữa đồng thời ban thưởng trọng thể cho thái y, bà mụ cùng tất cả những tần phi đang chờ bên ngoài.
Các tần phi chờ bên ngoài nghe tin Phương quý phi sinh tiểu hoàng tử mặt mày đều tái nhưng chỉ trong nháy mắt đã khôi phục bộ dáng tươi cười.
Cảnh trước mắt khiến Liễu Vi Dung âm thầm le lưỡi, cao thủ, đúng là cao thủ.
Nàng cũng cười theo bọn họ nhưng là nụ cười thực sự. Người mừng nhất khi quý phi sinh con trai là nàng, bởi vì Đoàn Đoàn của nàng sẽ bớt đi nhiều tai nạn nha.
Một tiểu hoàng tử bệnh hoạn cộng thêm một quý phi yếu đuối, từ nay về sau nàng ta đủ bận rộn, không còn thời gian để ý đến mẹ con nàng.
Cuối cùng cũng được về. Giữa giờ tuất rồi, chờ hơn nửa ngày, mệt chết nàng đi.
Lúc trở về, nàng tình cờ gặp mặt La tần, hai người vừa đi vừa trò chuyện, cuối cùng Liễu Vi Dung còn mời La tần khi nào rảnh ghé Nhu Phúc cung thăm nàng.
Trở lại Nhu Phúc cung, Đoàn Đoàn đã ngủ, Hạnh Nhi cùng Bạch Liên bưng tới một chậu nước ấm cho nàng rửa mặt, rửa tay, sau đó dọn cơm tối. Ăn xong cơm tối, súc miệng, nửa người dựa trên giường, Liễu Vi Dung mới thấy mình sống lại.
Bạch Liên dâng lên một mâm đựng trái cây, cau mày thở dài nói: “Chủ tử, Quý Phi nương nương bình an sanh được Nhị hoàng tử, hậu cung này chắc lại sắp có sóng gió nữa rồi.”
“Đúng đó!” Liễu Vi Dung gật đầu
“Sau này, khi nào ta không có ở đây, các ngươi cẩn thận hầu hạ Đoàn Đoàn, lúc nào cũng phải có người bên cạnh nó, nhớ chưa?”
Hoàng tử có yếu cỡ nào, nếu được nuôi dưỡng cẩn thận cũng sẽ khôn lớn nên người.
Cho nên tuyệt đối không thể buông lỏng.
Bạch Liên thận trọng gật đầu: “Nô tỳ hiểu, chủ tử yên tâm.”
Đợi cơm tiêu bớt, Liễu Vi Dung mới tắm rửa rồi đi ngủ, hôm nay đứng chờ hơn ba canh giờ, nàng không mệt mới lạ.
Khi Hoàng đế biết Phương Chỉ Doanh sinh được một hoàng tử yếu ớt cũng không có thái độ gì khác, chỉ ban thưởng cho nàng như thường lệ.
Sau khi Phương Chỉ Doanh tỉnh lại, biết mình sinh được tiểu hoàng tử, dù biết mình không thể sinh nở được nữa, nhưng cũng không thể giấu được vui mừng mà khóc.
Lễ tắm ba ngày của Nhị hoàng tử rất lớn. Ngày đó, Liễu Vi Dung cũng có cơ hội nhìn thấy vị hoàng tử yếu ớt này. Hoàng tử này quá yếu, không biết có thể sống được bao lâu. Lúc vang bồn, không ai dám dùng sức, tiếng khóc ngài ấy vô cùng nhỏ, giác quan nhạy cảm như nàng cũng không nghe được gì.
Mọi người thấy Nhị hoàng tử như vậy cũng không còn ghen tỵ gì mấy.
Sau lễ tắm ba ngày, Nhị hoàng tử bệnh nặng một thời gian nên không cách nào tổ chức lễ đầy tháng cho chu toàn được.
Giống như những gì Liễu Vi Dung đoán trước, thân thể Phương quý phi vốn đã yếu, cộng thêm sau khi sinh Nhị hoàng tử xong cũng không còn khả năng sinh nở nên nàng đã đem hết tinh thần và sức lực đặt lên người Nhị hoàng tử Mộ Dung An.
Cái tên Mộ Dung An cho thấy dù Hoàng đế không thích Phương Chỉ Doanh, nhưng vẫn hi vọng con trai của mình có thể bình an lớn lên.