[Xuyên Không] Loạn Thế Tiên Tử (Hoàn) - Tuyết Mị Duy Ảnh (Np - Huyễn Huyền) - Chương 87. Bạn Cũ Tới Thăm.
- Metruyen
- [Xuyên Không] Loạn Thế Tiên Tử (Hoàn) - Tuyết Mị Duy Ảnh (Np - Huyễn Huyền)
- Chương 87. Bạn Cũ Tới Thăm.
Chương 87. Bạn Cũ Tới Thăm.
“Các ngươi là ai? Cả gan dám xông lên thuyền của bổn vương, các ngươi chán sống rồi!” Ngữ khí lạnh lẽo, Sở Lan Ngạo cười lạnh nhìn đám người mặc đồ đen. Gió thổi làm quần áo của hắn bay phấp phới, thân thể hắn toát ra khí chất của một người vương giả và sát khí dày đặc, làm cho hắn nhìn như một chiến thần, nắm quyền sinh sát trong tay. Đây là khí thế lúc hắn đứng trên chiến trường giết địch.
Cha! Đẹp trai nghe! Thiệt không ngờ, lúc hắn nghiêm chỉnh, nhìn hắn cũng không đáng ghét gì mấy! “Nói không chừng, họ là ‘bạn cũ’ của ngươi, tới hỏi thăm sức khỏe của ngươi đó!” Tư Đồ Tuyết Vũ ngã ngớn nói, nàng dựa vào lưng của Bắc Cung Khuynh Thành mà đứng, vừa đứng vừa cầm quạt phe phẩy, bộ dáng cà lơ phất phơ làm cho Sở Lan Ngạo đen mặt, tức muốn ói máu.
Hắn trừng mắt nhìn nàng, nghiếng răng nói “Nói không chừng là ‘bạn cũ’ của ngươi thì đúng hơn! Ngươi rất thích chọc tức người khác, cho nên, kẻ thù của ngươi cũng không ít đâu. Hừ! Quạt cái gì mà quạt, gió lớn như vậy ngươi còn quạt. Một hồi ngươi trúng gió, chết đứng tại chổ bây giờ!” Bị người ta bao vây mà còn cà rởn nữa, đúng là đáng ghét mà!
“Ta rất tốt bụng, lại hay hành hiệp trượng nghĩa. Phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, tuấn mỹ tuyệt luân, hoa gặp hoa nở, người gặp người thích, ăn nói nho nhã, khí chất bất phàm, là người tình trong mộng của biết bao cô gái. Là người được giang hồ kính trọng, anh hùng võ lâm ngưỡng mộ, bá tánh mến yêu. Sao có thể có kẻ thù được chứ, bọn họ là tìm người mới đúng!” Tư Đồ Tuyết Vũ YY một tràng dài, làm cho khóe miệng của Sở Lan Ngạo bọn họ và đám người mặc đồ đen bị run rẩy, gương mặt của họ cũng muốn bị rút gân vì lời nói của nàng.
“Tuyết nói đúng đó! Ngạo, có thể họ là tới tìm huynh trả thù đó.” Bắc Cung Khuynh Thành đi theo phe của Tư Đồ Tuyết Vũ, bỏ huynh đệ qua một bên. Hắn cười thích ý vì được Tư Đồ Tuyết Vũ dựa vào lưng.
“Phải đó, Tuyết đâu có gây thù chuốc oán với ai đâu, sao lại có người tìm tới trả thù được chứ!” Tây Môn Thanh Đình gật đầu đồng ý với Bắc Cung Khuynh Thành, cười cười nhìn Sở Lan Ngạo.
“Hai huynh đúng là…” Thấy sắc quên bạn! Sở Lan Ngạo định nói như vậy, nhưng vì sợ Bắc Cung Khuynh Thành và Tây Môn Thanh Đình bị người ta chê cười là có Long Dương phích, cho nên hắn không nói ra miệng mà chỉ căm tức nhìn hai tên phản bạn đó.
Tây Môn Thanh Đình thầm thì to nhỏ vào tai của Tư Đồ Tuyết Vũ “Nhưng mà Tuyết, không phải huynh nói những người trên giang hồ chê huynh còn trẻ không hiểu chuyện, cho nên không muốn làm bạn với huynh sao, sao huynh lại nói họ rất tôn trọng huynh?” Hắn nhớ lúc trước, Tuyết nói với hắn là không ai thích làm bạn với Tuyết hết, cho nên Tuyết rất cô đơn.
Nghe vậy, Tư Đồ Tuyết Vũ nhéo nhẹ lỗ tai của Tây Môn Thanh Đình và thầm thì lại vào tai hắn “Sao huynh ngốc quá vậy? Ta không nói vậy, Sở Lan Ngạo sẽ chịu câm miệng lại sao? Hắn chịu chấp nhận mấy tên đen thui này là ‘bạn cũ’ của hắn sao?” Cái tên nhóc này, cái gì không nhớ sao lại nhớ rõ lời nói bịa đặt của mình vậy chứ, thiệt là! Cũng may hắn hỏi nhỏ, nếu không mình bị mất mặt chết rồi!