[Xuyên Không] Loạn Thế Tiên Tử (Hoàn) - Tuyết Mị Duy Ảnh (Np - Huyễn Huyền) - Chượng 79. Sống Chung Với Khuynh Thành ( 1 ).
- Metruyen
- [Xuyên Không] Loạn Thế Tiên Tử (Hoàn) - Tuyết Mị Duy Ảnh (Np - Huyễn Huyền)
- Chượng 79. Sống Chung Với Khuynh Thành ( 1 ).
Chượng 79. Sống Chung Với Khuynh Thành ( 1 ).
“Hà Khởi, Hà Lâm! Cả hai là anh em sao?” Tư Đồ Tuyết Vũ hỏi Hà Khởi, bởi vì nàng thấy là lạ khi nói chuyện với phiên bản của mình.
Cái này cũng không thể trách nàng, là ai thì cũng sẽ cảm thấy quái lạ khi nhìn thấy một người giống mình như đúc đứng trước mặt mình. Anh em hoặc chị em sinh đôi thì khác, bởi vì họ đã sống chung từ trong bụng mẹ cho tới khi chào đời và lớn lên, cho nên họ sẽ không thấy kỳ lạ gì cả.
“Dạ phải! Hà Lâm là đại ca của thuộc hạ.” Hà Khởi cười nhạt trả lời nàng.
“Ờ! Đừng xưng thuộc hạ nữa, cứ giống như Lam Ngũ, xưng tên với ta là được rồi. Giờ ngươi mau lên xe ngựa nằm đi! Hà Lâm, ngươi thì qua bên đó ngồi xuống đi!” Tư Đồ Tuyết Vũ mỉm cười gật đầu, sau đó nàng phân phó Hà Lâm và Hà Khởi thế vào vị trí của mình và Vân Lai Tử.
“Chúng thuộc….Dạ, Cung chủ!” Hà Lâm và Hà Khởi vừa định xưng thuộc hạ, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt thâm ý của Tư Đồ Tuyết Vũ, hai người liền sửa miệng, bỏ đi ba chữ ‘chúng thuộc hạ’.
“Hà Khởi, ngươi mau đeo lệnh bài này vào bên hông, khi tới của Cốc, những đệ tử canh gác bên ngoài Cốc sẽ không nghi ngờ ngươi. Qua ngày hôm sau, ngươi hãy cùng với Hà Lâm rời Cốc. Ngươi nhớ, khi tới Cốc thì lập tức sắp xếp cho Hà Lâm ngủ ở phòng trong Tử Viện, sau đó ngươi nói với các đệ tử trong Cốc là muốn suy nghĩ cách giải độc, muốn ở một mình trong phòng, không muốn gười khác làm phiền.” Vân Lai Tử đem lệnh bài bằng ngọc đang đeo ở bên hông, lấy xuống đưa cho Hà Khởi và dặn dò hắn cẩn thận.
“Vãn bối đã rõ!” Hà Khởi lấy qua lệnh bài và đeo ở bên hông.
“Được rồi, làm phiền hai người một chuyến, chúng ta đi đây!” Tư Đồ Tuyết Vũ cười tươi vỗ vỗ vào vai của hai người.
“Hai đệ bảo trọng!” Lam Ngũ cũng cười nhạt vỗ vai họ.
“Tụi đệ biết rồi! Chỉ đi chơi một chuyến tới Vân Lai Cốc thôi mà, có phải đi làm chuyện nguy hiểm gì đâu.” Hà Khởi đẩy Lam Ngũ một cái, cười nghịch ngợm nhìn Lam Ngũ.
Lần này tới lượt mặt của Vân Lai Tử như bị rút gân, khóe miệng run rẩy khi nhìn thấy Hà Khởi, phiên bản của mình đang cười nghịch ngợm với dáng vẻ già nua.
“Ha ha ha____! Chúng ta đi thôi, nếu không lát nữa, mặt của Vân gia gia sẽ bị rút gân nặng hơn đó nha, ha ha ha____!” Tư Đồ Tuyết Vũ nhìn thấy mặt của Vân Lai Tử như vậy, liền cười lớn ôm bụng rồi đi về phía rừng cây.
Lam Ngũ cũng muốn cười to như nàng, nhưng ngại Vân Lai Tử ở đây, cho nên hắn chỉ có thể nhịn cười tới đỏ mặt, nhanh bước đi theo Tư Đồ Tuyết Vũ. Vân Lai Tử cũng bước theo sau, mặt của ông ta lúc này vừa bị rút gân, vừa đen thui.
“Cung tiễn Cung chủ___!” Cúi đầu chào nàng một cái, Hà Lâm và Hà Khởi nhìn theo bóng dáng ba người, cho tới khi họ khuất sau rừng cây rồi mới thu hồi tầm mắt.
Hà Khởi và Hà Lâm lập tức thế vào chỗ của Vân Lai Tử và Tư Đồ Tuyết Vũ, hoàn thành kế hoạch thay mận đổi đào của nàng.