[Xuyên Không] Loạn Thế Tiên Tử (Hoàn) - Tuyết Mị Duy Ảnh (Np - Huyễn Huyền) - Chương 77. Ngự Hoa Viên Lại Thành Bình Địa.
- Metruyen
- [Xuyên Không] Loạn Thế Tiên Tử (Hoàn) - Tuyết Mị Duy Ảnh (Np - Huyễn Huyền)
- Chương 77. Ngự Hoa Viên Lại Thành Bình Địa.
Chương 77. Ngự Hoa Viên Lại Thành Bình Địa.
Theo như thường lệ, khi gần tới canh năm, Lý Toàn đi vào tẩm cung của Sở Lan Hạo để gọi hắn dậy sớm chuẩn bị thượng triều. Thông qua sa màn màu vàng che bên ngoài Long Sàng, ông ta nhìn thấy hai thân ảnh dán sát vào nhau, Sở Lan Hạo đang ôm chặt Tư Đồ Tuyết Vũ, ngủ rất an tường.
Bình thường, hễ canh giờ tới là Sở Lan Hạo sẽ tự động thức dậy. Nhưng hôm nay, nhìn thấy hắn vẫn còn ngủ, Lý Toàn liền kinh ngạc. Nhưng sau đó, ông ta chợt hiểu ra lý do nên mỉm cười tiến tới gần sa màn, nhỏ giọng gọi “Hoàng Thượng! Đã tới giờ thượng triều, ngài nên rời giường.”
“Ân!” Sở Lan Hạo bởi vì tiếng gọi của Lý Toàn, nên giật mình tỉnh giấc. Hắn nhìn xuống người ngọc trong lòng, khóe miệng liền nở nụ cười ngọt ngào và sủng nịch, bởi vì hắn rốt cục có thể được ôm nàng cùng nhau ngủ. Mặc dù, nàng đang hôn mê, không thể cảm nhận được sự tồn tại của hắn. Hắn cúi đầu lại in xuống môi nàng một nụ hôn sâu.
Nhưng hắn đâu biết rằng, khi hắn vừa tỉnh giấc thì nàng cũng đã tỉnh lại. Cảm nhận được nụ hôn của hắn, tim của nàng lại giống như tối qua đập loạn lên. Tuy rằng không phải lần đầu bị hắn hôn, nhưng không hiểu sao, khi nghe được hắn tỏ tình với mình, thì nàng lại có cảm giác khác lạ khi bị hắn hôn.
Khác với Tư Đồ Tuyết Vũ đang có cảm xúc hỗn loạn, Sở Lan Hạo thì tâm thần đang nhộn nhạo. Hai mươi hai năm, đây là lần đầu tiên ôm người khác cùng ngủ, lại là người con gái hắn yêu. Thiếu niên tuổi trẻ, buổi sáng lại là lúc tinh lực tràn đầy, khi đụng chạm vào đôi môi mềm đỏ mọng của nàng, thì làm cho người hắn ngứa ngấy vô cùng.
Cố gắng đem dục vọng áp chế, Sở Lan Hạo nhẹ nhàng rút tay phải đang làm gối đầu cho Tư Đồ Tuyết Vũ ra, đặt đầu nàng nằm xuống gối. Hắn từ từ ngồi dậy, đem mềnh đắp lại cho nàng, sờ sờ nhẹ má nàng một lúc rồi mới lưu luyến bước xuống giường.
Nhìn thấy Sở Lan Hạo vén màn đi ra, Lý Toàn lập tức tiến lên cúi người nói “Hoàng Thượng, thời gian đã trễ, ngài hãy mau để thần giúp ngài chuẩn bị.”
“Ừm, hôm nay ngủ ngon quá, nên Trẫm ngủ quên luôn giờ giấc.” Ngữ khí thản nhiên, khóe miệng gợi lên nụ cười nhạt, nhưng trong mắt của Sở Lan Hạo lại chứa đựng hạnh phúc.
Nghe vậy, Lý Toàn liền mỉm cười nói “Chắc là do Hoàng Thượng được ôm hạnh phúc trong tay, cho nên mới ngủ ngon như vậy.” Ý của Lý Toàn là do Sở Lan Hạo ôm Tư Đồ Tuyết Vũ, cho nên mới có thể an tâm mà ngủ. Trong mắt của ông ta cũng không che dấu được ý cười.
“Ha ha ha! Phải đó, đều là nhờ Tiểu Vũ.” Sở Lan Hạo vui vẻ cười tươi ra tiếng và đi qua bên bình phong, để cho Lý Toàn giúp hắn rửa mặt, chải đầu.
“Hoàng Thượng, tối qua ngài có lệnh, không cho phép ai vào đây, cho nên bây giờ, các cung nữ và thái giám đang ở ngoài chờ đợi vào phục vụ ngài. Hoàng Thượng, thần có thể kêu họ vào sao?” Lý Toàn cung kính hỏi Sở Lan Hạo.
“Không cần đâu! Khanh đi gọi người lấy một bộ quần áo nữ đến, cho các cung nữ vào thay cho Tiểu Vũ đi.” Sở Lan Hạo tự tay mặc vào Hoàng Bào, phân phó Lý Toàn đi lấy quần áo cho Tư Đồ Tuyết Vũ.