[Xuyên Không] Loạn Thế Tiên Tử (Hoàn) - Tuyết Mị Duy Ảnh (Np - Huyễn Huyền) - Chương 72. Đấu Võ Miệng.
- Metruyen
- [Xuyên Không] Loạn Thế Tiên Tử (Hoàn) - Tuyết Mị Duy Ảnh (Np - Huyễn Huyền)
- Chương 72. Đấu Võ Miệng.
Chương 72. Đấu Võ Miệng.
Sau khi nghe được câu nói trước khi đi của Sở Lan Ngạo thì Tư Đồ Anh Tuấn, Bắc Cung Khuynh Thành và Tây Môn Thanh Đình đã ở lại Lan Dĩ Cung làm nhiệm vụ ‘hộ hoa sứ giả’.
Từ lúc Sở Lan Quốc khai Quốc tới nay, Lan Dĩ Cung luôn là Tẩm Cung của các đời Hoàng Đế, đáng lẽ sẽ không thể cho nhiều người không phận sự vào. Nhưng hôm nay, chỉ vì Tư Đồ Tuyết Vũ, mà Sở Lan Hạo đã phá bỏ quy định đó. Cho nên, mặt của Tư Đồ Thanh Vân giờ đây, đang rối rắm vô cùng.
Ông ta nhíu chặt mày, vẻ mặt rất khó xử và hơi lo âu nhìn Sở Lan Hạo “Hoàng Thượng, hạ thần nghĩ là, nên để cho Vũ Nhi về phủ thì tốt hơn! Đây là Tẩm Cung của Hoàng Thượng, Vũ Nhi…sao có thể ở đây được nha, nếu để cho Hoàng Hậu nương nương biết được, e là…”
“Trẩm là Vua một nước, đây là Tẩm Cung của Trẫm, Trẫm muốn cho ai nghỉ lại thì đó là quyền của Trẫm, ai dám lên tiếng ngăn cản chứ! Đông Phương Tình chỉ là một Hoàng Hậu, thì có tư cách gì xen vào việc Trẫm muốn làm hả?” Sở Lan Hạo ngồi ở trên giường, hai mắt nhìn chăm chú vào dung nhan của Tư Đồ Tuyết Vũ, dù nghe được Tư Đồ Thanh Vân nói chuyện, thì hắn chỉ lạnh nhạt nói với ông ta, hai mắt hắn vẫn không muốn rời khỏi mặt của nàng.
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng nhị gì hết! Trẫm muốn Tiểu Vũ nghỉ lại đây một đêm, cho nên, ái khanh không cần phải nói gì thêm nữa.” Sở Lan Hạo không muốn nghe thêm lời vô ích nữa, nên đã cắt ngang lời của Tư Đồ Thanh Vân.
“Hạ thần đã biết! Nhưng mà Hoàng Thượng, không biết ngài là định kêu ai đưa Vũ Nhi đi Vân Lai Cốc?” Tư Đồ Thanh Vâncung kính hỏi Sở Lan Hạo.
“Con sẽ đi với nàng!” Sở Lan Hạo chưa kịp nói cho Tư Đồ Thanh Vân biết, thì Sở Lan Ngạo đã vào tới phòng và lên tiếng nói trước hắn.
“Vương gia, ý của ngài là…” Tư Đồ Thanh Vân như hiểu như không nhìn vào Sở Lan Ngạo.
“Nhạc phụ, ý của con là, con sẽ cùng với Vũ Nhi tới Vân Lai Cốc, ở đó cùng với nàng tới khi nàng khỏe lại.” Ngữ khí rất lễ phép,Sở Lan Ngạo cười nhẹ với Tư Đồ Thanh Vân.
“Vương gia, ngài đã thôi Mị Nhi rồi, thần đã không phải là nhạc phụ của ngài. Cho nên, Vương gia không nên kêu thần là nhạc phụ nữa.” Tư Đồ Thanh Vân cảm thấy hổ thẹn với Sở Lan Ngạo, cho nên không dám nhận hắn kêu mình là nhạc phụ.
“Con gọi ngài là nhạc phụ là vì Vũ Nhi, con rất yêu Vũ Nhi và muốn cưới nàng. Vì vậy, con gọi ngài bằng nhạc phụ là lẽ đương nhiên.” Sở Lan Ngạo vẫn lễ phép mà nói chuyện với Tư Đồ Thanh Vân.
“Tiểu Vũ chưa chắc sẽ gả cho đệ. Cho nên, đệ không cần phải gọi Tư Đồ ái khanh là nhạc phụ nữa.” Là để ta gọi mới phải. Nhưng mà câu này Sở Lan Hạo không có nói ra miệng, bởi vì hắn nghĩ chưa tới lúc.
“Ai nói nàng sẽ không gả cho đệ hả? Nhưng mà, hoàng huynh! Huynh đã quên khi nãy, chính miệng huynh đã nói, nàng là Ngạo vương phi tương lai đó sao?” Giọng nói mang theo đắc ý, Sở Lan Ngạo tặc tặc cười với Sở Lan Hạo.