[Xuyên Không] Loạn Thế Tiên Tử (Hoàn) - Tuyết Mị Duy Ảnh (Np - Huyễn Huyền) - Chương 58. Khóc.
Chương 58. Khóc.
“Ta không lo cho dân chúng?” Tựa hồ nghe không hiểu được lời nàng nói, Sở Lan Hạo ngạc nhiên hỏi lại.
Lúc này, nàng hơi bực tức nhìn hắn, bày ra bộ dáng bất mãn nói “Huynh còn giả vờ không biết hả? Lục Nhật, Sơn Dương và Giai Đông có nạn đói xảy ra do bị hạn hán và mất mùa, quan phủ nơi đó nhiều lần dâng tấu về kinh, nhưng vẫn không thấy có người chuyển lương thực đến cứu trợ.”
“Dân chúng vì không muốn chết đói, đành phải rời khỏi nơi chôn nhao cắt rốn, mà tha hương cầu thực, tìm đường sống sót ở kinh thành. Nhưng huynh lại ra lệnh cho quan phủ Lan Thành, đuổi họ ra khỏi thành, để cho họ tự sinh tự diệt. Như vậy, không phải là huynh bỏ mặc con dân của mình sao?” Nàng tuôn một hơi xối xả vào mặt hắn.
Nghe nàng nói xong, ba tên nam nhân yên lặng nhìn nàng, trong ánh mắt bọn họ đều cất chứa bóng dáng nhỏ nhắn của nàng. Sau đó, Sở Lan Hạo cúi đầu suy tư, trong ánh mắt hắn chợt lóe qua một tia bất lực và khổ sở. Hắn ngẩng đầu lên nhìn nàng, sâu kín và trầm thấp nói “Ta không hề biết chuyện này! Nếu biết được có nạn đói xảy ra, ta đã cho người chuyển lương thực đến tiếp tế rồi.”
“Quan phủ ba nơi đó đã dâng tấu chương lên, sao huynh lại không biết được chứ?!” Tựa hồ như vẫn còn tức, nàng vừa tức tối vừa bất mãn trừng mắt với hắn.
“Bởi vì ta vốn không hề nhận được những tấu chương đó, nó đã bị người khác dấu đi!” Không muốn nàng hiểu lầm, hắn nhanh chóng nói ra chuyện đáng lẽ hắn nên dấu kín để âm thầm điều tra.
“Hả! Bị dấu? Là ai dấu? Thừa Tướng sao?” Giả vờ kinh ngạc mở to mắt và tuôn ra những câu hỏi lơ đãng rất ngây thơ, nhưng trong mắt nàng lại chợt lóe qua rất nhanh một tia sáng quỷ quyệt.
“Vũ nhi, không được nói bậy!” Tựa hồ bị những câu hỏi của nàng làm cho hỏang sợ, Tư Đồ Anh Tuấn nhanh chóng tiến lên, kéo kéo tay nàng và nắm trong lòng bàn tay, hắn sợ nàng sẽ bị Sở Lan Hạo trách phạt.
Sở Lan Ngạo cũng bị nàng làm cho thất kinh, hắn nhìn vào Sở Lan Ngạo, ánh mắt mang theo lo lắng mở miệng nói “Hoàng huynh đừng trách Vũ Nhi, nàng còn nhỏ chưa hiểu chuyện, nên mới hỏi tung tung thôi!”
Mặc dù nhị ca có hơi đối xử khác biệt với Vũ Nhi, nhưng dù sao nhị ca vẫn là một Hoàng Đế, là người nắm giữ quyền sinh sát trong tay, hắn sợ vì lời nói bậy này của nàng, làm cho nhị ca nổi giận mà phạt nặng nàng.
Có chút kích động khi nghe được câu hỏi của nàng, Sở Lan Hạo im lặng nhìn vào mắt nàng. Hắn biết nàng không phải nhất thời mở miệng hỏi, mà là nàng đã biết được chút gì nên mới hỏi câu đó. Nàng, vốn không phải một cô gái tầm thường như bao cô gái khác. Hắn cảm giác được điều đó!
Hắn rất muốn hỏi nàng sao lại biết, rất muốn nói cho nàng biết những ý nghĩ trong đầu, rất muốn cùng nàng chia sẻ tâm sự trong lòng. Nhưng, hắn lại sợ vì biết được những chuyện không nên biết đó, nàng sẽ bị người hãm hại, cho nên, hắn không thể nói ra.