[Xuyên Không] Loạn Thế Tiên Tử (Hoàn) - Tuyết Mị Duy Ảnh (Np - Huyễn Huyền) - Chương 37. Một Đôi Oan Gia Cùng Nhau Loạn! (2)
- Metruyen
- [Xuyên Không] Loạn Thế Tiên Tử (Hoàn) - Tuyết Mị Duy Ảnh (Np - Huyễn Huyền)
- Chương 37. Một Đôi Oan Gia Cùng Nhau Loạn! (2)
Chương 37. Một Đôi Oan Gia Cùng Nhau Loạn! (2)
Sở Lan Ngạo nghe nàng nói xong, im lặng tiếp thu một lúc sau đó, nét mặt của y từ hơi xanh chuyển sang tái, rồi lại tím ngắt. Y nắm chặt hai đấm, mặt như Hung Thần nhìn nàng, “Lãnh Tuyết khốn kiếp kia, ta chỉ mới hai mươi tuổi, ngươi lại dám nói ta già? Hôm nay ta không giết chết ngươi, ta không phải là Sở__Lan__Ngạo!” Nói xong liền nhào qua dùng võ công đánh nàng.
Tư Đồ Tuyết Vũ cũng không sợ y, nàng liền xuất chiêu đánh nhau cùng y, miệng thì lớn tiếng nói: “Ai chết thì còn chưa biết được! Nhưng mà ta nói cho ngươi biết, ngươi tìm lầm đối tượng đánh nhau rồi, vì ta sẽ đánh cho ngươi bò càn dưới đất luôn!”
Hai ngươi đánh nhau đến bụi bay mịt mù, lúc thì bay lên cây đánh, lúc thì bay lên mái nhà, sau đó Sở Lan Ngạo đá tảng đá lớn qua Tư Đỗ Tuyết Vũ, nàng liền dùng Phi Long Tại Thiên chiêu thứ nhất trong Hàng Long Thập Bát Chưởng bay lên trời, sau đó phát ra một chưởng Kháng Long Hữu Hối, chiêu thứ năm đánh về phía tảng đá, tảng đá liền có vầng sáng màu vàng bao quanh, nó quay cuồn cuộn mang theo thật mạnh nội lức vô hình, bay ngược trở về chỗ của Sở Lan Ngạo.
Sở Lan Ngạo chấn động nhìn nàng một cái liền nhanh chóng phi thân qua một bên, tránh đi tảng đá đó, tảng đá liền bay thẳng vào một thân cây thụ lớn khoảng bốn mươi người ôm, xuyên thủng thân cây bay thẳng vào tường và xuyên thủng vách tường dày ba mươi tấc, cuối cùng bay ra ngoài, bên ngoài liền vang lên một tiếng: “Ầm!” Thật lớn, mặt đất rung rung trong một lúc, vách tường và cổ thụ liền để lại một lỗ hổng thực lớn!
“Hả –––?!”Mọi người đều vẻ mặt khiếp sợ, đưa đầu trố mắt nhìn Tư Đồ Tuyết Vũ, ngay cả chính nàng cũng khiếp sợ, nhưng khiếp sợ của nàng không giống như mọi người khiếp sợ về võ công của mình, mà nàng khiếp sợ là vì đại cổ thụ và vách tường ở Lạc Các của nàng đã bị hư!
Nàng lập tức nhìn qua Sở Lan Ngạo, vẻ mặt tiếc hùi hụi và tức giận nói: “Ngạo ‘bà nương’ khốn kiếp kia! Ngươi làm hư cây và vách tường rồi, ngươi đền ngay cho ta!”
“Đền cái đầu ngươi! Cây và vách tường là do ngươi làm hư, ngươi lại kêu ta đền, ngươi bị điên sao?!” Sở Lan Ngạo trừng mắt với nàng, nhưng trong lòng lại nói thầm: Tên tiểu bạch kiểm này bộ dáng y như nữ nhi nhưng không ngờ võ công của ‘hắn’ lại lợi hại đến như vậy. Cũng may vừa rồi mình né kịp nếu không, sợ rằng bây giờ mình đã đi đời nhà ma rồi!
“Là lỗi của ngươi, ai kêu ngươi tránh đi hả? Ngươi đừng tránh là được rồi! Tại ngươi tránh sang chổ khác cho nên mới làm hư nó, vì vậy ngươi đền đi!” Tư Đồ Tuyết Vũ chơi xấu không chịu nhận là lỗi của mình, nàng chỉ tay về phía Sở Lan Ngạo, vẻ mặt bực tức nhìn y mà nói.
Mọi người nghe được câu nói của nàng, ba đường hắc tuyến lại tái xuất hiện trên trán, còn đổ thêm mồ hôi hột nữa. Trong lòng cùng nói: Đại ca, đại đại ca, đại đại đại ca! Huynh có phải là người không vậy?! Huynh đánh người ta mà không cho người ta né, vậy huynh muốn người ta đi chết hay sao nha?!
Sở Lan Ngạo mở to mắt, tức giận đưa ngón tay run run chỉ vào nàng, cứng họng trong một lúc rồi mới lớn tiếng nói: “Ngươi đánh tảng đá về phía ta, còn mang theo nội lực mạnh như vậy, ngươi nhìn đi, ngươi mau nhìn đi! Nếu ta mà không tránh thì bây giờ thứ bị lủng một lổ lớn không phải là cái cây cổ thụ và vách tường kia, mà là bụng của ta đó! Vậy mà ngươi còn kêu ta đừng tránh, ta đâu có điên như ngươi!” Y vừa nói vừa đưa tay chỉ vào thân cây và vách tường.