[Xuyên Không] Loạn Thế Tiên Tử (Hoàn) - Tuyết Mị Duy Ảnh (Np - Huyễn Huyền) - Chương 28. Băng Tuyết Liên.
- Metruyen
- [Xuyên Không] Loạn Thế Tiên Tử (Hoàn) - Tuyết Mị Duy Ảnh (Np - Huyễn Huyền)
- Chương 28. Băng Tuyết Liên.
Chương 28. Băng Tuyết Liên.
Ta đây là đang ở đâu? Tại sao xung quanh toàn là bóng tối? Chẳng lẽ…đây là Minh giới như người ta vẫn thường nói sao!? Nhưng…tại sao không thấy Hắc, Bạch Vô Thường, Ngưu đầu, Mã diện, còn có Diêm Vương nữa? Tuyết! Chàng đâu?
“Tuyết! Chàng ở đâu? Tuyết!”
“Tuyết Nhi!”
“Tuyết! Là chàng sao?”
“Tuyết Nhi…!”
Tư Đồ Tuyết Vũ nhìn thấy mình đang đi ở một không gian tối đen như mực, tối đến nỗi không nhìn thấy được năm ngón tay. Nàng tưởng mình đã đến Minh giới, nên mò mẫm đi xung quanh, không ngừng tìm kiếm Hồng Liên Tuyết, nàng không ngừng lên tiếng gọi. Một lúc sau nàng mới nghe thấy y kêu tên nàng. Nàng nhìn về phía phát ra tiếng nói, thấy được ở một góc tối đen, lại từ từ xuất hiện một vầng sáng nhỏ, sau đó dần dần khuếch tán ra. Vầng sáng đó khuếch tán đến cỡ một con người thì dừng lại, sau đó từ từ hình thành ra bộ dáng của Hồng Liên Tuyết.
“Tuyết! Là chàng…thật sao?” Tư Đồ Tuyết Vũ nước mắt nhè nhẹ rơi, run run hỏi.
“Là ta, Tuyết Nhi!” Y mỉm cười thật xinh đẹp nhìn nàng.
“Tuyết!” Nàng mừng rỡ chạy lại nhào vào lòng y, nhưng cơ thể nàng không có ở trong lòng y dừng lại, mà là xuyên thấu qua cơ thể y.
Nàng liền đứng chết lặng tại chỗ một lúc, rồi mới từ từ xoay người lại, Hồng Liên Tuyết cũng xoay lại nhìn nàng, trong ánh mắt hai người đều là đau khổ và chua xót. Tư Đồ Tuyết Vũ thống khổ nhìn y, kìm nén đau xót, mở miệng nói: “Tuyết! Hai chúng ta đều là linh hồn, vậy tại sao ta lại không thể ôm được chàng?!”
“Không phải cả hai chúng ta đều là linh hồn, mà là chỉ một trong hai ta! Tuyết Nhi! Nàng vẫn chưa chết, cho nên nàng mới không ôm được ta!” Hồng Liên Tuyết cố nén đau thương, mỉm cười nói. Y sớm biết kết cục sẽ là như vậy, nhưng tại sao vẫn cảm thấy đau khổ vì không thể tiếp tục ở bên cạnh nàng!
“Không! Không thể như vậy! Tại sao có thể như vậy? Ta rõ ràng là đã bị kinh mạch đảo loạn, bị nội thương nên đã khí tuyệt mà đi cùng chàng thì tại sao ta có thể còn sống chứ?” Không! Ta không tin! Nếu ta vẫn còn sống, vậy có nghĩa là ta không thể cùng chàng ở bên nhau sao? Ta không muốn! Ta không muốn để chàng ở một mình nơi đây, ta phải ở cũng chàng!”
“Tuyết, chàng hãy đợi ta! Nếu ta vẫn chưa chết, vậy khi tỉnh lại, ta nhất định sẽ tự kết thúc sinh mạng mình một lần nữa để đi theo chàng! Một lần không được, thì hai lần, hai lần không được thì ba lần, dù cho trăm ngàn lần, ta cũng phải đi theo chàng!”
Cùng lúc Tư Đồ Tuyết Vũ đang cùng Hồng Liên Tuyết nói chuyện trong mộng, thì bên ngoài giấc mộng của nàng, đang có một vầng sáng màu vàng và màu trắng xuất hiện trong phòng nàng. Sau khi hai vầng sáng tan hết, có hai người hiện ra, đó là một vị mỹ phụ nhân xinh đẹp, mặc quần áo lụa vàng có thêu kim tuyến, sau lưng có hào quang sáng rực và một lão giả đầu tóc cùng với râu bạc phơ, mặc quần áo trắng tinh xuất hiện.