[Xuyên Không] Loạn Thế Tiên Tử (Hoàn) - Tuyết Mị Duy Ảnh (Np - Huyễn Huyền) - Chương 27. Cướp Sạch Thành Chủ Phủ.
- Metruyen
- [Xuyên Không] Loạn Thế Tiên Tử (Hoàn) - Tuyết Mị Duy Ảnh (Np - Huyễn Huyền)
- Chương 27. Cướp Sạch Thành Chủ Phủ.
Chương 27. Cướp Sạch Thành Chủ Phủ.
Đại sảnh Thành chủ phủ!
Tư Đồ Tuyết Vũ đưa tay nãi cho Quân Tử Mị cầm, y cảm thấy tay nãi của nàng hôm nay sao lại to hơn lúc nàng khởi hành khi nàng đưa cho Tử Mai cầm nữa, mặc dù có nghi ngờ nhưng y vẫn không nói ra, im lặng làm khuân vác riêng cho nàng.
Nàng quăng cho Quân Tử Mai cầm lấy chăn ở trong phòng nàng đã ở, y hỏi nàng cuộn ở bên trong chăn là gì nàng không nói mà chỉ cười thần bí, còn đưa cho Nam Cung Mộc Lan cầm luôn cả lò hương ở trong phòng đã được nàng dùng vải bao lại cẩn thận để tránh làm cho y bị nhiễm độc.
Sở Lan Ngạo và Lãng Thiên Nhai bị hành động của nàng làm cho vừa khó hiểu vừa dở khóc dở cười, người ta không biết nhìn vào còn tưởng rằng định cướp sạch hết những đồ quý trong thành chủ phủ, luôn cả chăn và lò hương cũng không tha.
Mặc cho mọi người dùng ánh mắt như nhìn kẻ quái gỡ nhìn mình, Tư Đồ Tuyết Vũ vẫn làm như không có gì, nhàn nhã cầm bạch phiến mà quạt, dẫn đầu đi song song cùng Sở Lan Ngạo đi vào đại sảnh. Vừa vào tới đã thấy hai cha con Châu Sĩ Nguyên đã ở đó, vừa nhìn thấy người bước vào sảnh đầu tiên là nàng hai cha con họ giật mình kinh hãi, trong ánh mắt mang theo khiếp sợ và nghi hoặc.
Hừ! Ta còn thứ đặc sắc hơn để cho các ngươi khiếp sợ hơn nữa kìa! “Châu thành chủ, sao sắc mặt của ông và lệnh thiên kim lại kém quá vậy, có phải trong người không được khỏe hay không?” Tư Đồ Tuyết Vũ giả vờ quan tâm, ánh mắt thâm ý nhìn hai cha con họ, miệng nàng còn cười rất tà mị.
“Ờ…không…không sao, đa tạ công tử đã quan tâm!” Châu Sĩ Nguyên sắc mặt có chút tái nhợt trả lời nàng, ông ta đang lo lắng không biết nàng có đem chuyện hạ độc nói cho Sở Lan Ngạo và Lãng Thiên Nhai nghe hay không, nếu vậy thì ông ta xong rồi. Ông ta là thành chủ, nắm trong tay binh quyền cũng là dưới trướng tướng quân trấn giữ canh giữ ba thành lớn ở vùng này nên ông ta cũng đồng thời là người trong triều đình, Sở Lan Ngạo vẫn có quyền quản ông ta.
“Vậy sao!” Tư Đồ Tuyết Vũ cười mị hoặc đi sang ngồi ở ghế đầu tiên bên dãy tay trái, Lãng Thiên Nhai, Quân Tử Mị, Quân Tử Mai và Nam Cung Mộc Lan đều không ngồi mà đứng sau lưng nàng, giống như ở đây nàng là lớn nhất.
Sở Lan Ngạo ngồi kế bên nàng, Sở Lan Kỳ bốn người họ cùng với Thục Khiêm và A Kim thấy Quân Tử Mị bọn họ đều đứng, không hiểu ất giáp gì nhưng cũng bắt chước họ tạo khí thế, ba người đều ra đứng sau lưng của Sở Lan Ngạo.
“Các…các vị đây là…?” Châu Sĩ Nguyên thấy bọn họ đều xách theo tay nãi nên nghi hoặc mở miệng hỏi.
Châu Cẩm Nhi cũng dùng ánh mắt khó hiểu nhìn vào Lãng Thiên Nhai, chẳng phải y nên cùng mình thành thân hay sao, sao lại cầm theo tay nãi định rời đi?
“Chúng ta tới đây là để nói cho ông biết chúng ta phải đi.” Tuy rằng cũng không thích ông ta nhưng đạo đãi khách ông ta cũng đã thực hiện, y cũng không thể mất đi phong phạm hoàng gia được, nói cho ông ta một tiếng cũng không sao.
“Chẳng phải phó bang chủ đây nên cùng tiểu nữ…”
“Nhưng mà trước khi đi ta muốn tặng cho thành chủ một lễ vật!” Châu Sĩ Nguyên chưa nói hết câu đã bị Tư Đồ Tuyết Vũ chen ngang, muốn Lãng Thiên Nhai cùng con ông ta thành hôn hả? Nằm mơ đi!