[Xuyên Không] Loạn Thế Tiên Tử (Hoàn) - Tuyết Mị Duy Ảnh (Np - Huyễn Huyền) - Chương 24. Thi Đấu Với Tình Địch! (1)
- Metruyen
- [Xuyên Không] Loạn Thế Tiên Tử (Hoàn) - Tuyết Mị Duy Ảnh (Np - Huyễn Huyền)
- Chương 24. Thi Đấu Với Tình Địch! (1)
Chương 24. Thi Đấu Với Tình Địch! (1)
Cực Lạc Cư!
Trước cửa chính của Cực Lạc Cư, đứng bốn nam một nữ, bọn họ đều là tuyệt mỹ thanh niên và yêu kiều mỹ nhân. Bốn nam nhân đều là dáng vẻ và khí chất bất phàm, nữ nhân kia thì yểu điệu như nước. Năm người này không ai khác chính là, Sở Lan Ngạo bọn họ và Tư Đồ Mị Nhi.
“Bạch nhật ỷ sơn tận, Hoàng Hà nhập hải lưu. Dục cùng thiên lý mục, Cánh thượng nhất tầng lâu! Thơ…thật là hay!” Tư Đồ Anh Tuấn đọc bốn câu thơ được đề trên hai cây cột lớn hai bên cửa chính của Cực Lạc Cư, nhịn không được liền khen hay ra tiếng.
“Người viết bốn câu thơ này bút lực hùng hồn, cảm tình phong phú. Cách miêu tả trong thơ khiến cho người đọc cảm giác được thời gian trôi qua, đến rồi lại đi, xúc động bồi hồi. Quả nhiên là một người tài giỏi! Ta rất muốn gặp chủ nhân của nét chữ này!” Bắc Cung Khuynh Thành cũng khen ngợi không ngớt, họ được mệnh danh là tứ đại tài tử thì chắc chắc tứ tài đều tinh thông, cho nên rất có hứng thú với văn thơ, đặc biệt là người có tài làm thơ.
“Đây chắc chắn là chữ của nữ nhi, các huynh không thấy nó cũng có một chút mềm mại, uyển chuyển hay sao? Tư Đồ Tuyết Vũ không biết đã thuê nữ tài tử nào viết mấy câu thơ này, xem ra Lan Thành xuất hiện một nữ tài tử mà chúng ta không hay biết!” Tây Môn Thanh Đình một tay ôm ngực, một tay sờ cằm nghiền ngẫm nhìn chữ viết trên cột nói.
“Nữ tử?” Sở Lan Ngạo nghe được hai chữ ‘nữ tử’ thì đột nhiên lên tiếng, sau đó ngập ngừng không nói nữa. Nét chữ này y cảm thấy có một chút quen quen, nó…giống như nó có một chút giống bút lực của tờ giấy mà y nhận được trong hộp gỗ đen đêm hôm đó, cũng giống với nét chữ trên tờ giấy mà hoàng huynh nhận được! Chẳng lẽ……
“Ta cũng muốn biết chủ nhân nét chữ này là ai! Chúng ta mau vào trong đi!” Tư Đồ Mị Nhi nghe bọn họ cứ khen chủ nhân nét chữ này, cảm thấy rất ghen tị. Nàng mới là đệ nhất tài nữ, nàng sẽ không cho phép có nữ nhân nào khác tài giỏi hơn nàng. Hừ ! Để ta xem thử ngươi có được tài năng tới đâu ! Nàng biết nơi đây là Tư Đồ Tuyết Vũ mở, nên trước khi đến đây nàng cũng đã chuẩn bị sẵn rồi. Nàng muốn ngày khai trương của ả…không được suôn sẻ!
“Vào trong thôi!” Sở Lan Ngạo dẫn đầu đi vào, y cũng rất nóng lòng muốn biết Tư Đồ Tuyết Vũ có quen ‘người đó’ không.
Trên đài cao biểu diễn của Cực Lạc Cư, có một người nữ tử đang đứng. Nữ tử đó nhìn xuống mọi người khách ngồi phía dưới sảnh, cao giọng nói: “Các vị khách quý! Ta xin nói sơ về các tiết mục hàng tháng của Cực Lạc Cư cho mọi người biết. Mỗi ngày, sẽ có các vị cô nương đàn hát cho mọi người nghe, cách bảy ngày, sẽ là tiểu thư lão bản của chúng ta lên đài biểu diễn đàn hát. Nữa tháng, tiểu thư sẽ biểu diễn một tiết mục rất đặc biệt cho quý vị thưởng thức, ngay ở trên đài biểu diễn lớn, trong sân phía sau tòa lầu chính. Nhưng mà…chỉ những ai đặt chỗ trước mới được xem, bởi vì…chỗ ngồi sẽ bán theo vé. Ngày hôm đó cũng sẽ tổ chức bốc thăm, nếu ai may mắn bốc trúng ba giải đặc biệt, thì sẽ nhận được ba thẻ thành viên đặc biệt của Cực Lạc Cư. Như vậy, chỉ cần cầm thẻ thành viên đó, thì sẽ được hưởng ưu đãi đặc biệt ở đây, cũng không cần đặt chỗ trước mỗi khi muốn xem biểu diễn ở sân khấu chính.”