[Xuyên Không] Loạn Thế Tiên Tử (Hoàn) - Tuyết Mị Duy Ảnh (Np - Huyễn Huyền) - Chương 2. Chuyển Kiếp Lai Sinh ( 1 ).
- Metruyen
- [Xuyên Không] Loạn Thế Tiên Tử (Hoàn) - Tuyết Mị Duy Ảnh (Np - Huyễn Huyền)
- Chương 2. Chuyển Kiếp Lai Sinh ( 1 ).
☆Chương 2☆ Chuyển kiếp lai sinh .( Thượng ) (Bản chỉnh sửa)
Pháp Bảo Điện
“Rắc..rắc…rắc…xoảng!”
Một tiếng vang lớn phát ra từ Pháp Bảo Điện, Thiên binh đang canh giữ ngoài cửa điện nghe thấy liền vội vàng mở cửa chạy vào. Vừa vào tới trong, nhìn thấy cảnh trước mắt, vẻ mặt của Thiên binh liền chấn động!
*
Cửu Trọng Thiên – Kim Khuyết Vân Cung – Linh Tiêu Bảo Điện
Cửu Trọng Thiên hay còn được gọi là chín tầng trời, trong cõi đời này gồm có Tam Thập Tam Trọng Thiên, tức ba mươi ba cõi trời trong đó Cửu Trọng Thiên là chính tầng thời nằm trên cao nhất, nó bao gồm các cõi Niết Bàn. Những tầng trời khác là Tam giới và Tịnh độ bao gồm Vô Sắc Giới, Sắc Giới và Dục Giới được chia ra làm các cõi trời lớn nhỏ khác.
Mỗi một tầng trời được một vị tiên nhân chưởng quản, trong đó Ngọc Đế, với danh hiệu là Cao Thiên Thượng Thánh Đại Từ Nhân Giả Ngọc Hoàng Đại Thiên Tôn Huyền Khung Cao Thượng Đế (Nghĩa là Vị Thánh tối cao trên đỉnh Trời, vô cùng nhân từ, là Ngọc Hoàng, bậc Thiên Tôn vĩ đại, Huyền diệu lớn lao làm chủ trên cao) là vị vua của Thiên Đình, ngài sống ở tầng trời thứ chín. Ngài cai quản lục giới: Nhân, Thần, Ma, Yêu, Quỷ và Tiên. Ngài sống tại cung điện ở chính giữa bầu Trời nơi Thiên Cực Bắc, cung điện đó mang tên Kim Khuyết Vân Cung, trong cung có Linh Tiêu Bảo Điện, nơi đó là nơi ngài thượng triều và cai quản chúng Tiên gia cùng các Thiên binh Thiên tướng, xem xét phán xử lục giới.
Giờ đây, trên ngai vàng thật lớn và nguy nga ở trên cao của Linh Tiêu Bảo Điện có một vị trung niên mỹ nam tử đang ngồi, thân mặc Kim Long Hoàng bào, đầu đội Kim mão Đế vương, toàn thân ngài toát ra một cỗ khí thế Quân lâm Thiên hạ và hào quang chính khí vạn trượng, chỉ cần một ánh mắt của ngài thì có thể thuần phục được yêu ma, làm cho chúng hoảng sợ mà hiện nguyên hình.
Gương mặt cương nghị nghiêm khắc của ngài giờ đây vì lý do tức giận nên càng thêm uy nghiêm, ngài nhìn xuống giữa điện, âm trầm lên tiếng, “Dĩnh Hi! Con có biết con vừa làm chuyện tốt gì không? Hừ! Nếu như không phải trẫm xem Thời Gian Luân thì trẫm cũng không biết được Nhân Duyên Kính vì con mà bị vỡ. Nguyệt Lão! Bây giờ khanh còn muốn bao che cho nó nữa không?” Câu hỏi sau, ngài nhìn sang và nhíu mày hỏi Nguyệt Lão.
Dưới điện giờ phút này đều một mảnh im lặng, chúng Tiên gia xếp hàng đứng ngay ngắn hai bên, không một ai dám hít thở mạnh, đến ngay cả những đám mây bao phủ dưới chân chúng Tiên gia cũng không dám di chuyển, dường như đã bị khí thế của Ngọc Đế trấn trụ. Đứng đầu hai bên chúng Tiên gia là Nam Cực Tiên Ông và Thái Thượng Lão Quân. Nguyệt Lão và Dĩnh Hi giờ đang đứng giữa điện, bầu không khí lúc bây giờ thật ngưng trọng.
Nguyệt Lão giờ đây cũng không biết phải giải thích như thế nào nữa, nhưng vì không muốn nhìn thấy Dĩnh Hi bị phạt nên ông phải lên tiếng, “Bẩm Ngọc Đế! Đây đều là lỗi của thần, do thần không trông coi được Vườn Nhân Duyên, để Dĩnh Hi tiểu công chúa vào chơi đùa và gây ra họa, thần xin Ngọc Đế hãy trị tội thần!” Không nỡ nhìn Dĩnh Hi bị phạt, ông đành phải nhận tội thay nàng.