[Xuyên Không] Loạn Thế Tiên Tử (Hoàn) - Tuyết Mị Duy Ảnh (Np - Huyễn Huyền) - Chương 17: Cường Bạo Mỹ Nam? (Thượng)
- Metruyen
- [Xuyên Không] Loạn Thế Tiên Tử (Hoàn) - Tuyết Mị Duy Ảnh (Np - Huyễn Huyền)
- Chương 17: Cường Bạo Mỹ Nam? (Thượng)
Chương 17: Cường Bạo Mỹ Nam? (Thượng)
Bích Hồ ở thành Tây!
Sau khi rời khỏi Cái Bang, Tư Đồ Tuyết Vũ kêu Anh Nhi về Phủ trước còn nàng thì một mình đi dạo xung quanh. Hôm nay là ngày sinh âm lịch ở hiện đại của nàng, bình thường vào ngày này, lão ba và lão mẹ luôn cùng nàng mừng sinh nhật, cho dù nàng đang ở Anh Quốc họ cũng sẽ bay qua gặp nàng. Nhưng bây giờ nàng chỉ có thể qua ngày sinh một mình, nàng rất nhớ bọn họ, không biết giờ này họ ra sao?
Ba mẹ, con rất nhớ hai người!
Các người bây giờ đang đau khổ vì con đã mất, hay là linh hồn của ‘Tư Đồ Tuyết Vũ’ đã xuyên qua con mà ở bên cạnh hai người? Con cũng mong là như vậy, như vậy hai người sẽ vẫn vui vẻ mà sống!
Trong lúc nàng đang miên man suy nghĩ về ba mẹ của mình, bất tri bất giác đã đi đến một bờ hồ. Nàng nhìn xung quanh cảnh vật nơi đây, mặt hồ rộng lớn, nước trong xanh mang màu ngọc bích, còn có rất nhiều rất nhiều thuyền với những kiểu dáng khác nhau, sang trọng, xinh đẹp, đơn giản đang du trên mặt hồ. Bên bờ hồ còn có Dương Liễu mọc san sát lẫn nhau, những cành liễu xanh tươi rũ xuống mặt hồ xanh biếc làm cho nơi đây thêm một phần tươi mát, thanh nhã và hữu tình.
Nhìn thấy cách đó một ngôi đình nàng nhấc chân đi đến. Bên tay phải cách ngôi đình không xa, có một khoảng lớn hồ được những cọc gỗ làm rào cản lại, chắc hẳn là sợ những chiếc thuyền sẽ làm hư hại những đóa hoa xinh đẹp kia nên người ta mới làm vậy. Bên trong toàn là hoa Sen mới nở, lá xanh mơn mởn, còn có một ít nụ hoa chưa nở tựa như nụ cười của thiếu nữ, chúm chím thẹn thùng. Phía trên hoa có những con chuồn chuồn và bướm lướt nhẹ chập chờn vui đùa trên hoa và lá, nhìn chúng thật vui vẻ. Phía bên kia hồ, xa xa có một vài ngọn núi, gần đó cũng có một vài ngôi đình để cho những du khách có thể ngồi nghỉ ngơi, ngắm cảnh và trò chuyện, những ngôi đình nối nhau bằng những chiếc cầu và hành lang gấp khúc, còn có rất nhiều đèn lồng giăng khắp lối đi.
Nơi đây là Bích Hồ, được mệnh danh là nơi có phong cảnh đẹp nhất Lan Thành! Các nam thanh nữ tú thường xuyên cùng nhau đến đây du hồ, hẹn ước cùng nhau. Một cơn gió nhẹ thổi qua làm đung đưa từng cành liễu, từng đóa hoa, từng chiếc đèn lồng làm cho người ta cũng muốn đem những phiền muộn theo gió thổi bay.
Buổi chiều hoàng hôn ở Bích Hồ rất đẹp! Mặt trời như là một quả cầu đỏ rực từ trên trời dần dần lặn xuống, lúc thì ẩn sau một ngọn núi như đang chơi trò lấp ló trốn tìm, lúc thì nằm một nữa trên mặt hồ tựa như đang phô bày vẻ đẹp trong khoảnh khắc như Phù Dung của mình, nữa kia thì chìm xuống hồ và phát đi tất cả tia nắng cuối cùng của ngày để cho con người sẽ luôn nhớ kỹ hình ảnh đẹp đẽ nhất của cuối ngày. Khi ánh nắng cuối cùng đó biến mất ở mặt hồ, bầu trời chuyển từ màu vàng sang màu đỏ lựng rồi chuyển sang tím ngắt, đó chính là thời khắc đẹp nhất của hoàng hôn!
Nhìn thấy cảnh đẹp như vậy, nàng tự nhiên muốn thổi sáo. Từ trong tay áo lấy ra một cây sáo màu lục ngọc, cây sáo này lớn hơn những cây sáo bình thường khác một chút, phía trên có khắc hình Rồng, đuôi Rồng quấn quanh đến cuối sáo thì biến mất một nữa. Đây chính là thứ mà nàng dùng để đánh Đông Phương Minh lần trước, cũng chính là Đả Cẩu Bổng.