[Xuyên Không] Loạn Thế Tiên Tử (Hoàn) - Tuyết Mị Duy Ảnh (Np - Huyễn Huyền) - Chương 15. Muốn Cho Vương Gia Đội Nón Xanh! ( 2 ).
- Metruyen
- [Xuyên Không] Loạn Thế Tiên Tử (Hoàn) - Tuyết Mị Duy Ảnh (Np - Huyễn Huyền)
- Chương 15. Muốn Cho Vương Gia Đội Nón Xanh! ( 2 ).
☆Chương 15☆ Muốn cho vương gia đội nón xanh! (Hạ): Kế hoạch. (Bản chỉnh sửa)
Trong đêm tối vắng lặng, trên bầu trời không trăng, không sao, có hai bóng người cùng nhau xuất hiện trên đường phố Lan Thành, sau đó hai người chia nhau ra, mỗi người biến mất ở hai hướng khác nhau…
Ngạo vương phủ
“Mị Nhi, nàng đang nghĩ gì vậy? Sao vẫn chưa đi nghỉ?” Sở Lan Ngạo bước vào phòng của Tư Đồ Mị Nhi, thấy nàng ta ngồi ngẩn ngơ ở bên bàn trà nên đi qua quan tâm hỏi.
Tư Đồ Mị Nhi nghe tiếng mới giật mình nhìn lại, sau đó vẻ mặt liền trở lại như thường, yểu điệu tươi cười nói, “Vương gia, ngài tới rồi sao?! Thiếp không có nghĩ gì, thiếp chỉ đang ngồi đợi chàng ~!” Nàng đang suy nghĩ về chuyện hai xác chết sáng nay, nghe nói là Ám Dạ Các Các chủ Phong Nham và tên kia nữa, tại sao bọn họ lại bị giết? Còn những dòng chữ kia nữa…chuyện nàng vẫn dấu chẳng lẽ đã bị phát hiện rồi sao? Là ai đã làm? Chẳng lẽ như lời đồn là Huyết La Sát? Nhưng mình và nàng ta không thù không oán thì sao nàng ta lại làm vậy?
“Sau này đừng ngồi như vậy đợi nữa, ta nếu tới trễ thì nàng cứ việc đi nghỉ trước.” Sở Lan Ngạo không mặn không nhạt nói.
Tư Đồ Mị Nhi hơi thất thần nhìn vào bóng lưng Sơ Lan Ngạo đang đứng trước bình phong. Từ khi thành thân tới nay, không bao giờ hắn qua đêm tại chỗ nàng đến sáng. Sau khi xong việc, khi nàng đã ngủ thiếp đi hắn liền trở về phòng, tới sáng nàng mới nghe nha hoàn bẩm báo lại.
“Vương gia, tối nay…có thể không tắt đèn được không?” Tư Đồ Mị Nhi ngập ngừng lên tiếng hỏi, nhìn thấy bóng lưng hơi cứng ngắc của Sở Lan Ngạo nàng ta liền đứng lên, hơi lo lắng sợ hãi nói, “Không sao, tắt đèn cũng được.” Tuy ngoài miệng nói không sao nhưng trong lòng đang đau nhói. Hai năm qua, mỗi khi thị tẩm nàng Vương gia luôn thổi tắt nến, nàng không hiểu vì lý do gì. Chẳng lẽ thân thể nàng không đủ mê hoặc được Ngạo hay sao?
Tư Đồ Mị Nhi nhìn thấy Sở Lan Ngạo đi sang lư hương được để trên bàn bên cửa sổ, nàng ta liền dời bước đi đến bên giường, không hiểu sao mỗi khi thị tẩm Vương gia đều thích đốt trầm hương như vậy.
Sở Lan Ngạo vừa đốt xong trầm hương thì bỗng nhiên vang lên một tiếng ‘Cộp’. Theo phản xạ, hắn quay sang hỏi, “Ai?” Nhưng lại không thấy một bóng người, chỉ nhìn thấy trên bàn có một cái hộp màu đen.
Tư Đồ Mị Nhi thấy vậy liền xanh mặt, trong lòng lo sợ nghĩ đây là hộp gì? Tại sao lại có người ném vào phòng mình? Chẳng lẽ…nàng ta nhanh chóng đi sang bàn trà, đang định đưa tay lấy thì đã bị Sở Lan Ngạo lấy trước. Nhìn thấy hắn từ từ mở hộp ra, trong lòng nhịn không được run run lên.
Sở Lan Ngạo vừa mở hộp ra, thấy vật để trong hộp liền khiếp sợ quăng xuống đất, trầm giọng quát lớn, “Khốn kiếp! Là ai cả gan dám mang thứ này vào vương phủ?”
“A…!” Tư Đồ Mị Nhi nhìn thấy vật trong hộp rơi trên nền nhà cũng hoảng sợ la lên, hoa dung thất sắc, kinh hách tới vẻ mặt trắng bệch.
Sở Lan Ngạo đang định xoay người đi gọi thị vệ thì đột nhiên dừng lại, hắn nhìn xuống dưới đất, thấy có một tờ giấy liền cúi người xuống nhặt lên xem, trên giấy viết: “Ngạo vương gia, vương phi! Hai người các ngươi thích món quà mà ta tặng không? Ha ha, đường đường là một Vương gia của Sở Lan Quốc nhưng lại bị vương phi của mình cho đội nón xanh mà không hay biết, chậc chậc, thật là tội nghiệp, thật là tội nghiệp đó ~! Tư Đồ Mị Nhi trước khi gả cho ngươi, đã sớm không còn là xử nữ rồi, ngươi không biết hay sao? Ha ha ha! Đáng thương quá, cưới nhầm ‘mặt hàng’ không chất lượng! Nhưng không sao, vì ngươi cũng không phải ‘mặt hàng’ tốt gì, vì vậy hai người các người rất hợp nhau, làm một đôi…phế phẩm!”