[Xuyên Không] Loạn Thế Tiên Tử (Hoàn) - Tuyết Mị Duy Ảnh (Np - Huyễn Huyền) - Chương 12. Hồng Y Thành.
- Metruyen
- [Xuyên Không] Loạn Thế Tiên Tử (Hoàn) - Tuyết Mị Duy Ảnh (Np - Huyễn Huyền)
- Chương 12. Hồng Y Thành.
Chương 12. Hồng Y Thành.
Sau ba ngày, xe ngựa của Tư Đồ Tuyết Vũ rốt cục đã chạy tới Hồng Y Thành. Vì không có tìm được Trấn hay thôn làng để dừng lại nghỉ ngơi, nên mọi người suốt ngày hôm qua đều không có xuống qua xe ngựa, ăn và ngủ đều ở trên xe ngựa cho nên giờ đây người nào người nấy đều có chút mệt mõi.
Nhìn thấy Tư Đồ Tuyết Vũ nằm trên nhuyễn tháp, đầu gối lên đùi của Quân Tử Mị mà ngủ, vẻ mặt của Bắc Cung Khuynh Thành cực kỳ không vui và buồn bực. Tại sao Tuyết lại không chịu gối đầu lên đùi y mà ngủ chứ?
Tây Môn Thanh Đình cũng không dễ chịu hơn Bắc Cung Khuynh Thành chút nào, y nhìn thấy người ngọc đang ngủ rất ngon trên đùi của người nào đó, vẻ mặt y giờ đây đã đen như đít nồi và cảm thấy vô cùng chướng mắt. Y thật muốn ngay lập tức bước sang và chặt đứt đi đôi chân đó, trong lòng y cũng đang nguyền rủa những tên tử sĩ kia xuống mười tám tầng địa ngục.
Nếu không có bọn chúng xuất hiện, y sẽ không bị thương. Nếu mỉnh không bị thương thì Tuyết sẽ không dùng lý do là vì mình bị thương nặng không nên cố sức, không thể để Tuyết gối đầu nằm trên đùi mình ngủ, để cho tên tiểu tử đó được lợi. Hừ! (︶﹏︶)
Tây Môn Thanh Đình này vì ăn dấm chua mà căm tức đến nỗi nguyền rủa người ta xuống mười tám tầng địa ngục, quả nhiên người ta nói đúng, người trong tình yêu luôn mù quáng, không bình tĩnh. ╮(╯▽╰)╭
Quân Tử Mai bình tĩnh hơn Tây Môn Thanh Đình rất nhiều, bởi vì y đã quyết định từ sớm cùng đại ca mình cùng nhau yêu thương và chăm sóc cho Tuyết, chính vì vậy giờ đây y đang cười thật ôn nhu, hai mắt hàm chứa đầy sủng ái nhìn vào dung nhan đang ngủ say ở bên kia.
Nhuyễn tháp gần cửa sổ bên phải lúc này, Nam Cung Mộc Lan đang nằm bên trong vách, Quân Tử Mị đang ngồi phía đầu nhuyễn tháp bên ngoài, hai mắt tràn ngập sủng nịch nhìn xuống kiều nhan đang ngủ rất say trên đùi mình.
Nhuyễn tháp bên kia, Sở Lan Kỳ đang nằm ngủ ở bên trong. Y đã tỉnh lại được hai ngày, nhờ Thiên Sơn Ngọc Lộ Hoàn của Tư Đồ Tuyết Vũ mà y đã khôi phục rất nhanh, vết thương cũng đã khép lại, sắc mặt cũng hồng nhuận trở lại.
Bên ngoài nhuyễn tháp, Sở Lan Ngạo đang ngồi xếp bằng để điều tức, y cũng đã khỏe hơn rất nhiều, vẻ mặt cũng không còn trắng bệch như hai ngày trước.
Lãng Thiên Nhai đang ngồi ở ghế dài cùng với Tư Đồ Anh Tuấn, hai người không biết đang suy nghĩ điều gì mà không khí giữa hai người có chút kỳ lạ.
Tư Đồ Anh Tuấn hai hàng lông mày nhíu chặt, ánh mắt như có như không nhìn vào Lãng Thiên Nhai, trong mắt y có nghi vấn, có tò mò và có chút hờn giận. Nếu như Tư Đồ Tuyết Vũ lúc này nhìn thấy như vậy, nhất định nàng sẽ không khách kí trêu chọc nói rằng hai người họ có gian tình. o(≧∇≦o)
Mặc cho ai làm gì thì làm hay không khí trên xe ngựa có chút khác thường đi nữa, thì Lôi và Vũ vẫn cứ nằm dựa lên bàn ngủ say sưa, không biết Trời Đất, Trăng Sao gì.
“Thiếu gia, đã tới Hồng Y Thành!” Tiếng nói của A Kim từ ngoài cửa xe ngựa vọng vào, xe ngựa lúc này cũng đã dừng lại.