[Xuyên Không] Loạn Thế Tiên Tử (Hoàn) - Tuyết Mị Duy Ảnh (Np - Huyễn Huyền) - Chương 12. Giải Oan + La Sát Lệnh ( 2 ) .
- Metruyen
- [Xuyên Không] Loạn Thế Tiên Tử (Hoàn) - Tuyết Mị Duy Ảnh (Np - Huyễn Huyền)
- Chương 12. Giải Oan + La Sát Lệnh ( 2 ) .
☆Chương 12☆ Giải oan + La Sát Lệnh (Hạ). (Bản chỉnh sửa)
Địa lao La Sát Cung
Địa lao được xây ở dưới lòng đất của La Sát Cung, nơi đây được xây hơn hai mươi nhà tù bằng đá và có cửa sắt dùng để giam giữ, thẩm vấn tội nhân và những người bị hạ La Sát Lệnh. La Sát Lệnh và La Sát Nhẫn là hai thứ đại diện cho Cung chủ, đều có khắc hình mãng xà ở phía trên. La Sát Nhẫn được Cung chủ đeo ở trên tay, đại diện thân phận của Cung chủ, còn La Sát Lệnh dùng để hạ lệnh giết người. La Sát Cung lúc trước là một tổ chức sát thủ, chỉ nhìn tiền không nhìn người, một khi ra tay đều diệt sạch, đốt sạch.
Nhưng từ khi Tư Đồ Tuyết Vũ tiếp quản, nàng đã thay đổi cách làm này, La Sát Cung vẫn là tổ chức sát thủ, nhưng có hai không giết. Thứ nhất, không giết những người vô tội, thứ hai không giết người già và hài tử. Ngoài ra La Sát Cung còn làm luôn việc thu thập tình báo bí mật của giang hồ và các quốc gia. La Sát Cung sau này tuy luôn dựa theo hai không giết mà làm việc, nhưng một khi có người bị hạ La Sát Lệnh thì phải đuổi cùng diệt tuyệt, cho dù trốn đến đâu cũng phải tìm bằng được, dù phải mất hai mươi năm hay năm mươi năm, cũng phải giết cho bằng được, không phân biệt thân phận và giới tính tuổi tác, chỉ biết người đó chỉ một kết cục…là phải chết!
“Tham kiến Cung chủ!” Tư Đồ Tuyết Vũ đang đứng trước cửa một phòng giam, phía sau lưng nàng đi tới bốn người thiếu niên khoảng mười bảy tuổi, bọn họ được nàng cứu cách đây hai năm từ trong tay của một đám ám vệ, sau đó nàng huấn luyện họ trở thành tứ đại Hộ Pháp của La Sát Cung.
“Phong Vân Lôi Vũ, các ngươi cùng ta vào thẩm vấn tên đó!” Nàng nhàn nhạt nói, hai mắt nàng bây giờ đang vô cùng âm trầm.
“Dạ, Cung chủ!” Một người bước lại mở cửa cho nàng đi vào. Nếu bây giờ Tư Đồ Tuyết Vũ có được trí nhớ kiếp trước của Dĩnh Hi, thì nàng sẽ nhận ra bốn người họ là tứ tiểu thần, bạn tốt của nàng ở Thiên giới.
Thì ra là vì khi Ngọc Đế phát hiện bọn họ tự ý điều khiển Thời Không Luân, đã phạt bọn họ hạ phàm, đi theo Dĩnh Hi để bảo vệ nàng đến khi nàng trở về Thiên giới, Ngọc Đế còn ra lệnh cho Diêm Vương mang nguyên thần của nàng trở về cổ đại. Phong Vân Lôi Vũ, tứ tiểu thần bọn họ không phải như nàng phải xuất nguyên thần đi đầu thai, mà bọn họ dùng xác tiên hạ phàm, nhưng phép thuật của họ đã bị Ngọc Đế phong ấn, họ cũng chẳng khác gì người phàm. Vừa hạ phàm, họ nhìn thấy một đám ám vệ đang ám sát vài người, “lòng chính nghĩa” nhất thời nổi lên nên đã phá hoại “việc tốt” của người ta, vì vậy mới có việc Tư Đồ Tuyết Vụ cứu họ.
“Nhìn ngươi cũng thật an nhàn đó.” Năm người đi vào trong phòng giam, nhìn thấy có một người nam nhân đang ngồi huýt sáo ở trên giường đá, Tư Đồ Tuyết Vũ liền mở miệng châm chọc. Khi hắn giương mắt lên, nhìn thấy nàng liền biểu hiện ra vẻ mặt và ánh mắt dâm đãng.
“Tiểu mỹ nhân, ngươi là ai? Dáng người thật là đẹp, nếu sờ vào thì rất đã tay đây, hắc hắc!”
“Ba ba ba ba!” Bốn tiếng tát tay liên tiếp vang lên, mặt của hắn liền bị Phong đánh cho sưng như mặt heo, khóe miệng có tia máu tươi tràn ra.