[Xuyên Không] Loạn Thế Tiên Tử (Hoàn) - Tuyết Mị Duy Ảnh (Np - Huyễn Huyền) - Chương 10. Thiệt Không Có Tiền Đồ.
- Metruyen
- [Xuyên Không] Loạn Thế Tiên Tử (Hoàn) - Tuyết Mị Duy Ảnh (Np - Huyễn Huyền)
- Chương 10. Thiệt Không Có Tiền Đồ.
Chương 10. Thiệt Không Có Tiền Đồ.
Xe ngựa chạy đi, Tư Đồ Tuyết Vũ liền đi sang nhuyễn tháp, nơi Sở Lan Ngạo đang ngồi, nàng ngồi xuống nhuyễn tháp, hơi nhíu mày nhìn hắn nói “Cởi áo ra đi!”
Nghe vậy, Sở Lan Ngạo hơi chấn động giây lát, sau đó nghĩ tới dù sao nơi đây chỉ toàn là đàn ông, cho nên y mới từ từ cởi thắt lưng, thoát áo ra.
Nhìn thấy cơ ngực hoàn mỹ với màu da mật ong của y, Tư Đồ Tuyết Vũ âm thầm nuốt nước miếng, tên Ngạo ‘bà nương’ này không nương chút nào nha! Cơ ngực rắn chắc, màu da khỏe mạnh đầy mê lực, cơ bụng cũng hoàn mỹ, đẹp không thua gì những tên người mẫu nam quảng cáo quần bơi nàng thường xuyên nhìn thấy ở hiện đại.
Nhìn thấy nàng cứ nhìn chầm chầm vào thân hình của mình, Sở Lan Ngạo liền nhíu chặt mày lại, có chút hờn giận hỏi “Ngươi nhìn đủ chưa?” Hắn cũng là đàn ông sao lại nhìn chầm chầm vào thân hình của đàn ông khác vậy không biết?
“Khụ…khụ…” Tư Đồ Tuyết Vũ giả vờ ho hai tiếng để che dấu xấu hổ, nàng quả thật không có một chút tiền đồ nha, cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy thân hình mỹ nam, sao lại nhìn không chớp mắt vậy chứ? Lần trước chẳng phải nàng cũng đã nhìn thấy hết toàn bộ thân thể của Khuynh Khuynh hay sao?
Nhớ tới Bắc Cung Khuynh Thành nàng liền quay đầu nhìn sang hướng y, thấy y đang đen mặt, hai mắt mang theo ai oán nhìn nàng, nàng lập tức quay đầu sang hướng khác, trong lòng chột dạ, đừng nói Khuynh Khuynh cũng đang nghĩ giống nàng nha!
囧
Cứ tưởng đảo mắt sang hướng khác nàng sẽ bình tĩnh lại chút, ai ngờ ánh mắt nàng lại chạm vào hai đôi mắt ai oán và tức giận khác.
Quân Tử Mai và Quân Tử Mị nhìn chằm chằm lên án nàng, ánh mắt họ như đang nói: Không phải chỉ là thân hình rắn chắc chút, khỏe mạnh chút hay sao, có cần phải nhìn không chớp mắt như vậy hay không?
Nàng trực tiếp bỏ qua hai đôi mắt đó, quay sang hướng khác, nhìn thấy Tư Đồ Anh Tuấn cũng đang nhìn nàng, nàng liền trừng mắt với y nói “Nhìn gì mà nhìn? Mau giúp ta lấy băng gạc và kéo qua đây!” Thật xui xẻo cho Tư Đồ Anh Tuấn, bị nàng làm nơi trút xấu hổ.
Tư Đồ Anh Tuấn nghe vậy liền nhỏm người sang chỗ Nam Cung Mộc Lang, lấy đồ băng bó vết thương đem sang đưa cho nàng “Đây!” Mình không nói gì hết, sao y lại lớn tiếng như vậy chứ?
Nàng lấy qua đồ băng bó, vừa nhìn xem vết thương nơi cánh tay và vai của Sở Lan Ngạo vừa nói “Lôi, lấy cho ta nước và khăn!”
Lôi nghe nàng nói liền lấy một túi nước và khăn đưa cho nàng, nàng đem khăn nhúng ướt, lau đi vết máu nơi vết thương của Sở Lan Ngạo. Sau khi lau sạch vết máu, nàng mới nhìn rõ được hơn vết thương nơi vai y, một vết kiếm chém thật sâu 5cm, có thể thấy được khe rảnh từ đầu vai xuống tới ngực. Còn nơi cánh tay thì cũng là một vết kiếm chém, nhưng nó hơi nông, khoảng 3cm, dài từ bắp tay xuống gần khuỷu tay.
Nhìn thấy vết thương của y, đột nhiên trong lòng nàng cảm thấy thật khó chịu và căm hận những tên tử sĩ đó. Nếu như nàng không tới đúng lúc, có phải y sẽ mất mạng hay không? Nàng thật không dám nghĩ tới chuyện đó. Mặc dù nàng ghét y vì y đã từng vì Tư Đồ Mị Nhi mà xem thường ‘Tư Đồ Tuyết Vũ’, làm cho nàng thành trò cười của người khác, nhưng khi tiếp xúc với y một thời gian, nàng lại cảm thấy y cũng không tệ như nàng từng nghĩ.