[Xuyên Không] Loạn Thế Tiên Tử (Hoàn) - Tuyết Mị Duy Ảnh (Np - Huyễn Huyền) - ☆Chương 23☆ Cực Lạc Cư.
- Metruyen
- [Xuyên Không] Loạn Thế Tiên Tử (Hoàn) - Tuyết Mị Duy Ảnh (Np - Huyễn Huyền)
- ☆Chương 23☆ Cực Lạc Cư.
☆Chương 23☆ Cực Lạc Cư.
Ba ngày sau, Thính Vũ Các!
Sáng sớm tinh không vạn dặm, các đám mây trắng bay lơ lững trên nền trời xanh biếc thật êm ả yên bình, chim chóc dạo chơi vòng quanh trên không, ánh dương quang chiếu sáng toàn bộ đại địa, chiếu sáng toàn bộ rừng hoa Hải Đường và hồ Sen cách đó trong Thính Vũ Các, những tia nắng ấm xuyên qua khe cửa rọi vào trong phòng, ánh vào sa màn đang che khuất hai thân ảnh ôm nhau ấm áp, ngọt ngào trên giường.
Hồng Liên Tuyết đã tỉnh dậy từ rất sớm, nằm nghiêng thân mình, tay trái ôm chặt lấy vai nhỏ bé của người mà hắn yêu nhất, tay phải đưa lên vuốt ve nhẹ nhàng mái tóc mượt mà của nàng, tiếp theo là đến đóa Mạn Đà La trên trán, từ từ dời đến mày, mi, mắt, cánh mũi nhỏ nhắn khéo léo, dần dần xuống đến bờ môi mềm mại của nàng. Động tác thật ôn nhu, thật cẩn thận, tựa như đang vuốt ve một thứ trân bảo quý giá nhất trên đời này!
Hồng Liên Tuyết mỉm cười hạnh phúc nhìn dung nhan nàng, ôm nàng ngủ như thế này, hắn cảm thấy như mình đang ôm cả thế giới vào lòng, cảm giác trống không trong mấy ngày nàng đi vắng giờ đây đã được lấp đầy. Nghĩ đến mỗi một nụ cười, mỗi một lời nói của nàng hắn đều cảm thấy trong lòng mềm mại như nước. Mỉm cười cúi đầu xuống hôn nhẹ từng chút từng chút một lên môi nàng, cảm thấy không đủ nên chuyển thành trằn trọc, mút vào, hôn sâu lắng hơn nữa, linh lưỡi nhẹ nhàng liếm theo cánh môi nàng.
“Ưm ~” Tư Đồ Tuyết Vũ cảm thấy môi hơi ngưa ngứa, nên từ trong giấc ngủ tỉnh lại, nàng run run phiến lông mi như cánh bướm đang chuẩn bị cất cánh, từ từ hé mở mắt ra. Ánh vào mắt nàng là khuôn mặt tuyệt mỹ phóng gần của Hồng Liên Tuyết, nàng liền mỉm cười ngọt ngào với hắn. Vì nàng cười nên linh lưỡi của hắn lợi dụng lúc này liền lọt vào bên trong miệng, hắn lại thành công chiếm đất, bắt đầu hôn sâu sắc hơn. Nàng liền đưa tay để lên ngực hắn, muốn đẩy hắn ra.
“Tuyết…ưm…Tuyết…”
Thấy nàng như muốn nói gì nên hắn từ từ buông môi nàng ra, hai tay vòng qua eo nàng, ôm nàng sát vào lòng mình hơn, cười nhẹ hỏi, “Nàng muốn nói gì?”
“Ta chỉ muốn nói là ta chưa rửa mặt…sao…sao có thể hôn môi được.” Nàng ngượng ngùng đỏ mặt nói.
“Ha ha ha, dù cho nàng chưa rửa mặt, nhưng hương vị trong miệng của nàng vẫn rất thơm!” Hắn dùng mũi mình nhẹ cọ vào mũi nàng, cười sủng nịch nói.
“Chàng…đáng ghét ~!” Nàng thẹn thùng vùi đầu vào ngực hắn, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất ngọt ngào.
“Ha ha ha, Tuyết nhi của ta thẹn thùng cũng rất đáng yêu.” Thấy bộ dáng của nàng như vậy, hắn càng cười lớn hơn, nụ cười tuyệt mỹ mang theo vô vàn sủng ái.
“Tuyết, chúng ta mau ngồi dậy đi, hôm nay là ngày khai trương Cực Lạc Cư, chúng ta phải qua đó sớm để chuẩn bị. Chàng ngồi dậy nhanh lên!” Nàng ngồi dậy lôi kéo tay hắn nói.
“Tuân lệnh, nương tử!” Hắn mỉm cười liền ngồi dậy.
“A! Ai là nương tử của chàng?” Hắn gọi nàng là nương tử làm cho mặt nàng nóng lên, nhưng trong lòng lại ngọt như được ăn mật. Giận liếc mắt hắn một cái, ánh mắt mị hoặc hàm sân mang theo nhiều điểm xinh đẹp mị nhân làm cho trong lòng hắn tô ngứa vô cùng.