[Xuyên Không] Loạn Thế Tiên Tử (Hoàn) - Tuyết Mị Duy Ảnh (Np - Huyễn Huyền) - ☆Chương 22☆ Bách Hoa Hội. (Hạ)
- Metruyen
- [Xuyên Không] Loạn Thế Tiên Tử (Hoàn) - Tuyết Mị Duy Ảnh (Np - Huyễn Huyền)
- ☆Chương 22☆ Bách Hoa Hội. (Hạ)
☆Chương 22☆ Bách Hoa Hội. (Hạ)
Tư Đồ Tuyết Vũ nghe được lời của Đông Phương Tình nói, lập tức quay qua nhìn thẳng vào nàng ta, thấy nàng ta dùng ánh mắt cực kỳ khinh bỉ nhìn mình nàng liền dùng ánh mắt cực kỳ hung ác nhìn lại nàng ta. Bốn mắt giao chiến, cuối cùng là Đông Phương Tình chịu thua thu hồi tầm mắt, sau đó lắc lắc tay áo của Sở Lan Hạo, nũng nịu gọi, “Bệ hạ ~!”
Sở Lan Hạo hơi nhíu mày, không dấu vết rút tay áo của mình ra khỏi tay nàng ta, xoay mặt nhìn xuống Tư Đồ Tuyết Vũ, trong ánh mắt nhìn không ra biểu tình.
Hừ! Ngươi đã muốn cho ta mất mặt trước đám đông, ta cũng nên lên đài để cho ngươi cơ hội bị thất vọng. Dù sao cũng phải quảng cáo cho việc khai trương.
Tư Đồ Tuyết Vũ chưa đợi Sở Lan Hạo mở miệng, đã trước tiên đứng lên nhìn Sở Lan Hạo nói, “Hoàng thượng, nếu Hoàng hậu đã có ý cầu ta, cũng nên đáp lại nguyện vọng của nàng.” Nàng là cố ý dừng sai nhịp câu nói, ánh mắt mang theo thâm ý nhìn về nàng ta một cái, thích ý khi nhìn thấy vẻ mặt của nàng ta biến sắc.
Đang chuẩn bị bước đi, tay nàng đột nhiên bị nắm lại, nhìn lại thấy Tư Đồ Anh Tuấn đang nắm lấy tay mình, hắn hơi nhíu mày nói, “Ngươi không biết gì cả sao có thể lên đài biểu diễn? Mau ngồi xuống đi, ta sẽ xin Hoàng thượng miễn cho ngươi.”
Tư Đồ Tuyết Vũ nghe hắn nói vậy liền nhếch miệng cười, ninh mi nhìn hắn, “Sao hả? Đột nhiên sao lại tốt với ta vậy, là sợ ta làm mất mặt Tư Đồ gia? Lòng tốt của ngươi không cần dùng cho ta, ta sẽ không cám ơn đâu. Ngươi cứ việc quan tâm tam muội yêu dấu của ngươi là được rồi.” Nàng nói xong giãy tay ra, bước từng bước sinh Liên lên đài.
Nàng nói vào tai của tên thái giám đứng trên đài, hắn liền đi lấy đàn Tỳ Bà ra cho nàng. Tư Đồ Tuyết Vũ nhẹ nhàng, tiêu sái ôm Tỳ Bà ngồi xuống ghế ở giữa đài, Tỳ Bà là một trong những loại đàn nàng thường luyện ở hiện đại nên cầm kỹ cũng không thua gì với đàn tranh.
Mười ngón tay thon dài, trắng nõn đặt nhẹ lên dây đàn, trong đầu suy nghĩ về một bài hát nàng rất thích, nhưng đó là song ca, nàng cũng không có tài năng như Lý Ngọc Cương mà tự mình đảm nhiệm hai vai, xem ra nàng phải ca theo giọng điệu bình thường rồi! Đầu ngón tay bắt đầu run run gãy lên dây đàn, tiếng nhạc du dương, êm ái truyền vang vọng khắp buổi tiệc, đôi môi nhỏ nhắn khẽ mở hát:
Hoa Lê rơi trước song cửa nhà người.
Họa dáng người trong khuê phòng ai oán.
Ta đem nhớ nhung nhẹ nhàng tô điểm lại.
Thầm muốn lưu lại những thời khắc bên người.
Ta dừng bước dưới hiên nhà ngói xanh tường trắng.
Đợi chờ người che ô bước đến bên cạnh ta.
Khói bếp tỏa trên mái nhà ai nơi cổ trấn.
Vì hai ta cất nhưỡng ánh trăng năm nào.
Một bức uyên ương hí thủy dưới mưa.
Khiến tưởng niệm cay đắng hóa thành ngọt ngào.
Ba nghìn dòng nước chẳng cầu ai vì ta ai oán.