Xin Lỗi, Ta Chỉ Là Nhân Vật Quần Chúng! - Chương 80
#Hiện tại đang vạch quần lên chờ các nàng phạt (-__-||||)…. khụ khụ
Dương Tử bơ phờ vác một túi to trên vai đi xuống đất, con mắt thâm quầng trông rất đáng sợ.
“Ngươi… đêm qua thức trắng đêm à?”
Dương Tử trề môi không trả lời Trọng Nghĩa, quay đầu lại phía sau nhìn Từ Hải cùng Thúy Vân đang ở chung một chỗ, sau đó, òa khóc. Trọng Nghĩa vỗ vỗ vai an ủi Dương Tử, quay đầu định nói gì đó với Từ Hải, vừa quay lại đã thấy cảnh tượng Từ Hải đang ôm lấy Thúy Vân trong lòng, bước từ thuyền lớn sang cầu tàu.
Bây giờ mặc kệ thằng nhóc Dương Tử khóc lóc, Trọng Nghĩa nghệt mặt dùng ngón trỏ chỉa vào hướng của Từ Hải cùng Thúy Vân, mồm há to hỏi không ra câu.
Trần Đông tốt bụng lên tiếng giải thích: “Người trong lòng của Từ Hải đó!”
“Vậy… Vậy… Vân Du tiểu tử… hắn, hắn ta… Từ Hải làm sao?”
Dương Tử không chịu buông Trọng Nghĩa ra, bấu víu hắn khóc lóc còn lớn hơn khi nãy nữa: “Hu hu, vốn tưởng là nam nhân thì còn cạnh tranh được chứ nếu là nữ nhân thì đệ lấy gì mà cạnh tranh, hu hu!!!”
Đình Trung không thèm bước qua tấm ván mà phi thân từ trên tàu qua tận đất liền, vừa tiếp đất đã vung tay đấm Dương Tử một cái nổ đom đóm. Dương Tử té ngồi phịch xuống đất, ngẩng đầu lên thấy Từ Hải nắm tay Thúy Vân, cúi đầu xuống tiếp tục khóc nức nở. Trọng Nghĩa được Đình Trung che chắn bảo vệ vội hỏi nhỏ hắn:
“Này, cái cô gái kia là ai vậy?”
“Ừm, nói sao nhỉ? Ngươi nhìn nàng ta giống ai?”
Mọi người nhanh chóng chuyển hàng hóa lên trên đất liền, sau đó tàu quay đầu chạy sâu vào trong một mỏm núi đá gần đó. Thúy Vân nhìn khung cảnh núi non hùng vĩ bát ngát trước mặt mà không khỏi cảm thấy hưng phấn. Đây là lần đầu tiên nàng lên một hòn đảo nổi giữa đại dương mênh mông thế này, tuy trong lòng hơi sợ sệt nhưng…
Lòng bàn tay siết chặt tay Từ Hải lại, đi theo phía sau lưng hắn, cả người cứ khép nép như con chim non. Ở đây đa số những người ra đón Từ Hải cùng Trần Đông trở về đều là người lạ mà Thúy Vân chưa từng gặp bao giờ, chưa kể bộ dáng của bọn họ to cao hung dữ, nói sao thì nói, vẫn thấy hơi sợ. Vừa nhìn thấy người quen, Thúy Vân đã chạy tới vui vẻ cười to vỗ lên vai Trọng Nghĩa: “Này, lâu lắm rồi mới gặp lại huynh!”
Sau đó nàng còn dáo dác nhìn một vòng, cuối cùng quay lại hỏi: “Thước Hỉ đâu? Muội ấy không có mặt ở đây à?”
Bây giờ Thúy Vân đã “hiện nguyên hình”, tóc được thả dài ra phía sau, trên đầu chỉ búi một kiểu tóc đơn giản, sau đó dùng vải hồng buộc lại, tóc mái cũng được thả xuống trước trán trông rất sinh động đáng yêu. Quần áo đang mặc mượn của Hoạn Thư, Hoạn Thư cao hơn Thúy Vân một tí thôi chứ vóc người thì vừa y, là một bộ váy không cầu kỳ lắm, viền tay được thêu bươm bướm đang bay lượn.
Trọng Nghĩa há mồm, ngón tay từ nãy tới giờ cứ chỉa vào Thúy Vân, vẻ mặt như không thể tin được mà thốt lên: “… Vân Du?”