Xin Lỗi, Ta Chỉ Là Nhân Vật Quần Chúng! - Chương 8: Viếng chùa
Sau một ngày bôn ba lăn lộn trong xe ngựa, cả ngày trong bụng chỉ có vỏn vẹn hai cái banh bao nên Thúy Vân đã đói đến hoa mắt, tay chân bủn rủn mà ôm bọc quần áo của mình leo xuống xe, liêu xiêu đứng không vững, tay vịn vào mông ngựa. Con ngựa ngoái đầu lại nhìn nàng một cái, sau đó quay phắt lên phì phì vài tiếng tỏ vẻ khinh thường khiến Thúy Vân nổi đóa, một con ngựa như mi mà có tư cách gì khinh bỉ ta?
Nàng hậm hực liếc xéo con ngựa, sau đó lê từng bước chân đi theo sau lưng đại tỉ. Đại tỉ ngồi cả ngày trên xe chỉ tập trung may vá, mệt thì nhắm mắt dưỡng thần dựa vào xe nghỉ ngơi một lát lại tiếc tục, ấy vậy mà không mệt mỏi, trong khi đó cái kẻ ngủ cả ngày trên xe như nàng lại bơ phờ rệu rạo thế này.
Thúy Kiều sau khi xuống xe liền thành tâm kính cẩn cúi đầu, tay tay chắp nhẹ trước ngực: “Đại sư, tiểu nữ Vương Thúy Kiều từ Sơn Đông đến đây mang theo chút lòng thành để tạ ơn sự khai sáng của cửa Phật, mong đại sư không từ chối!”
Vị đại sư có gương mặt phúc hậu, khuôn mặt hơi gầy, làn da ngăm đen, đôi mắt hiền từ, tay cũng chắp trước ngực: “Nữ thí chủ vất vả, xin theo bần tăng đến phòng của ngài nghỉ ngơi trước, sáng mai sư trụ trì sẽ gặp các ngài!”
Lúc này Thúy Kiều mới thẳng lưng dậy, đi theo vị mấy vị đại sư phía trước, đoàn người nhanh chóng gỡ bỏ đồ đạc xuống, nhanh chân đi theo. Thúy Vân cà lơ phất phơ đi sau chót, mắt lại âm thầm đánh giá khung cảnh xung quanh.
Đây là chùa Đại Từ Định Tuệ Thiện, hay còn gọi là chùa Hổ Bào, ngự tọa trên núi Đại Từ, nằm ở Tây Nam Hàng Châu. Núi rất cao lại khá dốc, do đó nơi mà tối nay các nàng nghỉ ngơi chỉ là một tòa tháp nhỏ của chùa, nằm ở lưng chừng thân núi.
Thúy Vân âm thầm nuốt nước miếng, khi nãy bắt đầu lên núi mà đường đã quanh co khúc khủy rất khó đi, may mà có xe ngựa cùng kiệu phu hộ tống lên đây, bắt đầu từ ngày mai chẳng phải tỉ muội các nàng phải cuốc bộ lên đến đỉnh núi để diện kiến sư trụ trì hay sao?
Ông trời ơi, bây giờ nàng đã hiểu lí do vì sao mẫu thân ở nhà rồi, hóa ra là vì thế này đây @@
Đoạn, lại khẽ nâng mắt nhìn mấy vị tăng sư đi trước mặt mình, vị sư dẫn đầu có vẻ khá lớn tuổi, xem ra tu hành đã lâu năm, nét mặt điềm tĩnh chậm rãi, toát lên phong thái của một vị cao tăng, phía sau là hai ba đệ tử, tuổi đời xem chừng còn khá nhỏ, có vị lớn hơn Thúy Kiều vài ba tuổi là cùng. Bọn họ mặc áo cà sa vàng nhạt, chân đi giày vải đã sờn màu, đầu lúc nào cũng hơi cúi xuống, mắt nhắm nghiền, tay cầm lấy chuỗi hạt mà niệm phật.
Vị đại sư đến một lầu gác nhỏ gồm có hai tầng đã được thắp đèn sáng rực, Thúy Vân nhìn thấy lại vô cùng hào hứng! Nơi này trước kia nàng đã từng đến rồi, khung cảnh đẹp vô cùng, núi non trùng trùng điệp điệp, dứng từ dưới nhìn lên chỉ thấy mây mù che mất nơi cao nhất của đỉnh núi, phủ trên đó là rừng cây xanh um, bên dưới là một dòng suối nhỏ, xa xa phía Nam có một rừng trúc… Khung cảnh đẹp như thế, tiếc là lần nào đến đây, Thúy Vân cũng phải đi theo mẫu thân cùng đại tỉ Thúy Kiều đến thỉnh giáo vị sư trụ trì, ngồi hàng giờ trong chính điện để nghe các vị ấy giảng kinh giảng phật.