Xin Lỗi, Ta Chỉ Là Nhân Vật Quần Chúng! - Chương 37: Bị cô lập
Đoàn người khởi hành đi vào lúc trời còn khá sớm, đêm qua do lạ chỗ nên Thúy Vân ngủ có phần không an giấc, sáng sớm dậy tinh thần uể oải, nặng nề lê từng bước chân đi theo phía sau đám người khí thế hừng hực kia.
Nhìn đi, Từ Hải nhàn nhã tay chắp trước ngực, vừa đi vừa có tâm tình ngắm cảnh.
Trần Đông phe phẩy quạt, liên tục cười cười nói nói trông rất vui vẻ với Thước Hỉ. Này, Thước Nhi, không phải cô bị tên lãng tử đó câu hồn rồi chứ?
Kì lạ, không hiểu khi nãy Thước Hỉ cùng Trần Đông nói gì với nhau, từ khi trở về lại cực kì thân thiết, trông cứ như bạn bè lâu năm vậy.
Đình Trung cùng Trọng Nghĩa nói với nhau gì đấy về vài chuyện giang hồ, có nghe cũng không hiểu.
Thở dài…
Lại tiếp tục thở dài…
Bỗng nhiên phía sau lưng nhẹ hẫng, đến lúc Thúy Vân định hình lại được thì đã quàng quạc mà hét: “Cướp, bớ người ta, cướp!!!!!!!!!!!!!!”
Trần Đông, Từ Hải cùng Thước Hỉ đang đi phía trước dừng lại, ánh mắt khó hiểu nhìn Thúy Vân đang xù lông xù tóc lên. Đình Trung sượng mặt, cánh tay đang nắm thùng thuốc gỗ nhỏ của Thúy Vân đơ lại trên không trung, Trọng Nghĩa che mặt quay đi nơi khác phun nước miếng, cười đến nỗi đỏ tía cả mặt mũi. Sau khi cười chán mới phân bua hộ cho Đình Trung:
“Không phải, bọn ta thấy Bạch huynh đệ cứ thở dài lên xuống, sợ rằng cậu ấy mệt nên Đình Trung mới có ý định mang hộ thùng gỗ này, nào ngờ cậu ta lại cảnh giác cao như thế!”
“Ạch, thật xin lỗi…”, Thúy Vân lí rí trong cổ họng, đầu cúi xuống tiếp tục lủi thủi đi. Thước Hỉ thấy bộ dáng này của Thúy Vân lại không khỏi cười khổ, túm tay Thúy Vân lôi nàng vào một góc, trợn mắt lên khuyên răn:
“Chủ nhân, cô nên bình tĩnh lại đi, nhìn dáng vẻ của bọn họ một lát nhé… Thế nào?”
“Thế nào là thế nào?”, Thúy Vân nhíu mi nghi hoặc, Thước Hỉ che trán một hồi mới bắt đầu phân tích cụ thể:
“Nhìn người thanh niên mặc trang phục lam y kia đi!”
Người mà Thước Hỉ chỉ chính là Từ Hải, Thúy Vân gật gật đầu, người này, nàng biết, không cần bàn tới.
“Thấy thế nào?”
“A, là người biết võ công nha, lại có vẻ chính trực, tóm lại, đáng tin!”
“Lại nói đến vị công tử áo trắng thích ôm ấp cây quạt kia…”
Thúy Vân lăm lăm nhìn Trần Đông, âm thầm đánh giá một phen: “Người này tính khí thất thường, đa mưu quỷ quyệt, tuy bề ngoài xinh đẹp nhưng lại mang vẻ lẳng lơ hơi quá trớn, chỉ thích bông đùa bỡn cợt, không thích hợp làm lãnh đạo!!”, Thúy Vân khẳng định chắc như đinh đóng cột.
Thước Hỉ đen mặt, bà cô của tôi ơi, hắn ta là lãnh đạo thật mà =.=
Không đợi Thước Hỉ nói tiếp, Thúy Vân đã đánh giá tới Đình Trung: “Vị Đình Trung kia bộ dáng dễ nhìn, thân hình cao lớn, nụ cười rất thân thiện hòa nhã, võ công không rõ như thế nào nhưng xem ra hắn rất giàu (~_~) bằng chứng là, nhìn đi, đó là lụa của phường dệt Linh Lung đấy, không phải đồ nhái đâu!”