Xin Lỗi, Ta Chỉ Là Nhân Vật Quần Chúng! - Chương 16: Duyên?
Khi Minh Thường trở về cũng không phát hiện ra chuyện gì kì lạ, ngay cả hai tên đệ tử đi cùng hắn cũng có vẻ rất thản nhiên. Thúy Vân nhìn bọn họ nhẹ nhàng lướt qua trước mặt mình, hai nắm đấm siết chặt.
Mẹ nó, thật muốn chạy đến mà đấm vỡ mặt tên cẩu tặc kia.
Dám bắt đại tỉ của nàng đi mất, đã vậy còn chưng ra cái bộ mặt thanh thản như thể vừa thoát khỏi hồng trần ghê tởm ấy. Tên này nham hiểm như thế, không biết làm sao mới cứu được đại tỉ đây?
Tuy nhiên, có vài chuyện Thúy Vân không thể nào lường trước được.
Tỉ như chuyện nàng đang cùng Minh Sơn dùng bữa, vừa dùng xong thì thấy Minh Thường hấp tấp đi vào, trên gương mặt mang theo vẻ vừa phẫn nộ vừa tức giận lại dường như có chút gì đó thương tâm. Hắn đứng giữa sân lớn, hai mắt long lên sòng sọc:
“Minh Sơn, ngươi ra đây cho ta, ngươi giấu nàng ở đâu?”
Không ai trả lời hắn, đại sư bước ra đầu tiên, vẻ mặt vẫn vô cùng hòa nhã tựa hồ không có gì to tác, phía sau là Minh Sơn cùng đệ tử trong chùa. Minh Sơn chỉ nhàn nhạt nhìn hắn:
“Minh Thường, mọi chuyện kết thúc rồi, giết người đền mạng, mau theo chúng ta đến quan phủ.”
Bỏ ngoài tai lời nói của Minh Sơn, Minh Thường nghiến răng trèo trẹo, âm thanh tụa hồ phát ra từ kẽ răng: “Ta hỏi, các ngươi giấu nàng ở đâu?”
Thúy Vân nhìn thấy gân xanh đang nổi lên cuồn cuộn dưới da mặt của Minh Thường, trong lòng có chút sợ hãi. Dù sao trước kia hắn ta luôn luôn có một vẻ hòa nhã bất định, không ngờ bộ mặt thật của hắn lại hung dữ đáng sợ thế này.
Từ Hải nhìn ra sự sợ hãi của Thúy Vân, cũng không nói gì, nhỏ giọng bảo một tiểu tăng đưa nàng vào bên trong tránh cho nàng nhìn thấy cảnh tượng sắp tới. Minh Thường điên cuồng ngửa đầu cười lớn:
“Các ngươi không nói thì hôm nay ai cũng đừng hòng sông sót mà ra khỏi nơi đây…”
Hắn ta nói xong thì bắt đầu động thủ, khí tức dâng lên cuồn cuộn, không khí xung quanh bị khuấy động mãnh liệt, tạo thành một vòng xoáy trên đỉnh đầu của Minh Thường. Hắn nhếch mép nhìn chằm chằm vào đại sư: “Sư phụ, ngươi thấy đệ tử thế nào? Có thua kém gì tên Minh Sơn kia không?”
Đại sư chậm rãi mở mắt, tay tiếp tục lần theo chuỗi phật trai trong tay: “Minh Thường, ngươi đừng cố chấp nữa.”
“Ha ha, cố chấp… Không phải tại ông ư? Vì lẽ gì ông chỉ yêu thương Minh Sơn, chỉ hết lòng dạy công phu cho hắn? Ta không phải đệ tử của ông sao?”
Xung quanh chỉ còn lại âm thanh gào thét của gió xen lẫn tiếng cười ghê rợn của Minh Thường, Minh Sơn không nói gì, chỉ điềm tĩnh nhìn vòng xoáy trước mặt đang dần một lớn lên, ánh mắt nhẹ hướng tới chỗ sư phụ mình.
“Lí do ngươi là người rõ nhất, không cần phải để ta nói.”
“Hừ, ta không quan tâm!” – Minh Thường hét lên, tay tung một chưởng về phía sư trụ trì. Ông ấy vẫn đứng im như tượng, hai mắt dán chặt lên người Minh Thường. Một chưởng kia của hắn đánh gẫy nát cây cột lớn đằng sau đại sư trụ trì còn khiến vài đệ tử bị thương.