Xe Buýt (Cao H) - Bảo Hộ
Năm 11 qua đi với thành tích xuất sắc, chỉ vài tháng Tiểu Diễm đã cán vỡ cây cân 60kg, 17 tuổi 1m65 và 70kg, đúng vậy các bạn không nghe lầm đâu đây là kiệt tác của những lần ăn uống không điều độ, từ một cô bé nhỏ nhắn xinh xắn trở thành một nhỏ béo phì bị nhạo báng, học giỏi thì thế nào khi bề ngoài như thùng phi di động, đã từng có rất nhiều người yêu thầm nàng nhưng cũng không vượt qua được sự cám dỗ của nhan sắc họ dường như không còn nhận ra bóng hình trong kí ức, mấy em tân sinh bày ra những trò trêu chọc ác ý “Gớm quá, mụ mập, đi cẩn thận dập mặt, có nước mà lăn đi… Haha”… “Chắc bà này ăn bằng thau mấy bây”…
Trái tim nhỏ bé tan thành từng mảng vỡ, mập là cái tội sao, tôi đã làm gì nên tội, tôi có hại bạn à.
Cô chùm mền khóc, nước mắt chảy từng dòng, không một âm thanh phát ra, cửa phòng đóng chặt, tiếng nhạc không lời buồn da diết bám lấy cô, Tiểu Diễm tự ti, dần dần cô khép chính mình lại, ngoài giờ học cô nàng chỉ ở nhà đóng cửa, không đi chơi, không đi làm, không ra ngoài, và cũng không tiếp xúc với ai. Thế giới nội tâm cô độc ấy cứ giầy vò cô không muốn ăn thường xuyên bỏ bữa, chỉ tội là càng bỏ ăn lại càng mập mạp, cô vờ bình thường trước mặt mọi người, cô biết mình đã sốc thế nào, cô không muốn tình trạng này tiếp tục, khả năng chịu đựng của nàng đã tới giới hạn.
Cha mẹ buôn bán ngoài chợ từ rạng sáng tới trời tối, họ không dành nhiều thời gian cho con, họ dường như cũng cảm thấy con bé có nhiều điều khác lạ, mẹ cô bấm nút gọi:
“A lô, chào thầy Bá, tôi là mẹ của Lâm Diễm, con bé dạo này có gì đó không ổn…”
“Vâng, vâng, nhà tôi ở địa chỉ…xxx”
“Tất cả nhờ thầy”
“Vợ chồng tôi buôn bán tới tối mới về, nhờ thầy xem em nó”
“Vâng, cảm ơn thầy”
Nguyễn Bá cúp máy, gương mặt đăm chiêu, hắn đỡ trán thì thào: ‘Tiểu Diễm, tôi phải làm sao với em đây, tôi không muốn lỡ mất em, cũng không muốn em u buồn như vậy, tôi yêu em, nhưng tôi thật ích kỷ!’
Hắn lần tìm địa chỉ, một lối mòn ẩm mốc hiện ra những ngôi nhà xập xệ, số nhà 283/19…
“Cốc cốc… “
Tiếng gõ cửa vang lên vang lên dồn dập át tiếng giai điệu buồn, Tiểu Diễm đang chùm mền vội vã rữa mặt,
“Ai đấy?”
Cô soi gương nhìn đôi mắt ửng đỏ không che giấu được sự thật, cô chạy ra cửa, cố nén:
“Ai đó?”
Tiếng gõ cửa vang theo nhịp điệu không thôi, thúc giục người mở, trước mắt nàng hiện bóng dáng người nàng mong nhớ, cũng là người nàng sợ gặp, Tiểu Diễm vội vã khép cửa, thân thể hắn đã nhanh chóng luồn vào trong khóa cửa lại.
“A..” Nàng sợ hãi quay mặt chạy đi, hắn nắm giữ bàn tay kéo nàng đối diện, nước mắt nàng chảy dài, lúng túng, sợ hãi, xấu hổ cùng sự cô độc, đôi tay hắn ôn nhu lau đi dòng nước mắt ấy, hắn ôm chặt lấy nàng, Tiểu Diễm đơ người giây lát, nàng đẩy hắn ra, ngồi xuống ôm đầu:
“Thầy về đi, em không muốn gặp thầy lúc này”
“Tiểu Diễm” hắn chạm vai nàng, cô run run ngước lên nhìn hắn như con thỏ con tội nghiệp, nước mắt nhạc nhòa cầu xin:
“Làm ơn”
Nhịp tim hắn bang bang đập mạnh.
Hắn điên cuồng ghì chặt nàng áp xuống nụ hôn, Tiểu Diễm phản kháng cắn xuống mùi máu tanh tràn ngập trong khoan miệng, nụ hôn kéo dài vô tận đến ngộp thở, hắn mới nhả ra:
“Tại sao?” cô thỏ thẻ.
Hắn vuốt mái tóc dài, nhìn sâu trong mắt người tình: ” Vì anh yêu em”
Cô hoảng hốt lắc đầu: “Không, em… em không xứng…”
Hắn giữ chặt cô lại: “Tiểu Diễm, ngoan, đừng khóc”… ‘Xin lỗi’
Hắn đặt xuống môi cô nụ hôn nồng ấm, nâng niu cánh hoa dễ vỡ, nhẹ nhàng nút lấy, đôi tay nhu hòa bế cô vào lòng, dường như người 80kg đối với dân thể hình như hắn không là vấn đề, hắn ẩm cô về phòng, căn phòng chặt hẹp với vô số sách vở được sắp xếp gọn gàng, hắn tiếp tục làm tiếp công việc dang dở.
Cô bản năng né tránh, hắn thì thào vào tai nàng : “Anh nhớ em, Diễm”
Hắn liếm tai cô, hôn xuống cổ, lần mò đến những dãy ngân hà vô tận, vật hùng dũng cứng lên, hắn cầm bàn tay mềm mại của nàng nắm lấy cự vật: “Diễm, nó muốn em, anh nhớ em”
Đôi má cô đỏ bừng, hắn diết lấy cánh hoa, cự vật nóng hổi tiến vào âm hộ, Tiểu Diễm rướm người tiếp nhận “ưm..” tiếng gầm nhẹ không che lấp được sự càn quét, “a..a..a….”
Bự, rất bự, dường như không phải cự vật trong kí ức, cô có cảm giác nó bự hơn rất nhiều, nó tóm chặt lấy cơ thể cô, tiếng phập phồng vang dội, hai người hòa vào nhau dường như không còn khoảng cách, máy phát nhạc vang giai điệu không lời không còn buồn như trước nữa, nó da diết như giai điệu của người tình, giai điệu của yêu thương nhẹ nhàng bắt đầu âu yếm…