Wenjoon - 17 Agian - Trở về tuổi 17
Cái nắng ngày hè chói chang, nóng như lửa đốt. Vừa ra ngoài là có thể bị hong thành đồ khô chỉ trong giây lát.
Son SeungWan không sợ cái nóng bức của mùa hè, cô đi một hơi hết năm con phố, rốt cuộc cũng tới được điểm cần đến —— tiệm trà sữa Rainbow.
Nhân viên cửa hàng cười hỏi Son SeungWan: “Xin hỏi, chị muốn uống vị gì ạ?”
Son SeungWan nhìn thoáng qua bảng giá. Đậu má, trà sữa đã tăng từ 2kw/ly thành 18kw/ly rồi à?
Cô lại nhìn tên vị —— “Người tình màu trắng” “Ba anh em” “Pháo nổ hai lần”……
Ông chủ cửa hàng này có thành tâm buôn bán không đấy?
Để nhìn bảng giá rõ hơn, Son SeungWan cởi chiếc mũ đã bị phơi nắng nóng rẫy ra, để lộ gương mặt không trang điểm.
Một anh giai đứng cạnh đang xếp hàng mua trà sữa lập tức sáng hết mắt lên, nhanh chóng mua cho cô một loại trà sữa đang đắt khách.
“Trà chanh dây gấp đôi topping.” Anh giai sấn lại gần, “Người đẹp, anh mời cưng.”
Son SeungWan xoay người liếc đối phương một cái, “Tôi quen anh sao?”
“Add Kakaotalk nhau là quen thôi chứ gì.”
“Kakaotalk là cái gì?”
“Đừng nói với anh là cưng không biết nhé!”
Son SeungWan nghiêm túc ra mặt: “Tôi không biết.”
Anh giai không cam lòng, “Đằng sau còn rất nhiều người đang xếp hàng, chúng ta vừa uống vừa nói chuyện nhé?”
Son SeungWan gật gật đầu, đi theo anh ta ngồi xuống vị trí gần cửa sổ.
“Cưng có bạn trai chưa?” Anh giai nói thẳng.
Son SeungWan ngẫm nghĩ một lát: “Chưa.”
“Gì có chuyện, cưng đáng yêu thế này sao lại không có bạn trai?”
“Có lẽ có,” Son SeungWan nghiêm túc nói: “Nhưng tôi đã quên sạch họ rồi.”
Anh giai sửng sốt: Còn trẻ mà tuyệt tình thế, mị ưng.
“Trời nóng thế này, chẳng có mấy chỗ để đi chơi, cưng biết bơi không?” Anh giai làm bộ lơ đãng đề nghị, nhân cơ hội này ngắm vuốt cô từ đầu đến chân.
Mặt học sinh, ngực phụ huynh…… Ấy?
Đột nhiên, ánh mắt anh giai dừng trên cái bụng nhô lên của cô: “Ngạc nhiên ghê, chân tay thì khẳng khiu mà eo nhiều mỡ quá nhỉ.”
“Đây không phải là mỡ,” Son SeungWan chỉ chỉ bụng, “Tôi mang thai.”
“Phụt!”
Trân châu suýt phọt ra khỏi lỗ mũi anh giai kia, “Ha ha, em gái ơi, cưng vui tính quá.”
Son SeungWan ưỡn bụng lên một cái: “Ngày dự sinh là tháng sau.”
“……”
Cửa kính của tiệm trà sữa bị đẩy ra đánh “rầm”, mặt anh giai kia xám như tro, anh ta hốt hoảng bỏ chạy.
.
Chuyện tầm phào ở quán trà sữa cũng chẳng ảnh hưởng gì tới Son SeungWan. Cô xách theo trà sữa đi tới một địa điểm trong trí nhớ, tới nơi cô mới phát hiện, khu dân cư đã từng chen chúc náo nhiệt nay đã bị san thành đất bằng.