Wenjoon - 17 Agian - Người gây hiềm nghi đầu tiên xuất hiện - 3
Kim NamJoon ngồi một bên, không nhịn được mà bật cười, tựa như lại thấy bản thân mình của mười mấy năm trước.
Son SeungWan lén lút hỏi anh: “Em đáng sợ như thế cơ à?”
Kim NamJoon: “Không.”
“Vậy cớ sao cậu ta lại khóc?”
Kim NamJoon tỏ vẻ đứng đắn: “Thấy em đáng yêu quá nên bật khóc đấy.”
Son SeungWan: “……” Giải thưởng Đầu gấu thiếu đứng đắn nhất lịch sử chắc phải thuộc về anh.
.
Tuy rằng vừa phải nghe giảng rất lâu, ngồi nhiều phờ phạc cả người, nhưng Son SeungWan lại không mảy may nghĩ tới việc rời khỏi đây.
Thần kỳ ghê, công ty này lại có thể mang đến cho cô cảm giác vô cùng an toàn.
Kim NamJoon nói, sở dĩ cô cảm thấy như thế, là bởi vì, cô là một kẻ cuồng làm việc lâu năm, cuồng đến cái độ còn chẳng muốn rời cương vị dù chỉ một phút.
Điều kỳ quái chính là, sau khi các nhân viên khác ăn cơm xong, họ cũng không đi về. Cậu thắt bím mở miệng nói: “Sếp, chị không lên lầu ngủ trưa hở?”
Son SeungWan ngẩng đầu lên thì thấy cầu thang xoắn ốc ở góc tường, mới nãy cô không để ý.
Cậu thắt bím sải đôi chân dài, lên lầu luôn.
Kim NamJoon: “Cậu đi lên làm gì đấy?”
Cậu thắt bím: “Ngủ chứ gì.”
Son SeungWan: “……”
Sau đó những người khác cũng nối đuôi nhau đi lên.
Thế là cái công ty này có tục lệ ngủ chung với nhau à?
Cậu Jung tài vụ đẩy mắt kính, cười cười: “Đây là phúc lợi của công ty, Boss muốn lên lầu trải nghiệm chút không?”
Kim NamJoon thấy khó ở toàn thân.
Trước kia anh chỉ biết Son SeungWan rất thân với đám cấp dưới này, dù anh có nhấn mạnh cỡ nào, cô cũng không biết ý tém lại. Nhưng anh không ngờ, hóa ra cô với đám con trai này lại đen tối như thế, lăng nhăng đến vậy……
Sếp quay cuồng trong mơ hồ đi lên lầu, lo lắng đến độ suýt giẫm hụt bậc thang.
Cô phơi phới chờ mong đi lên lầu thì thấy, toàn bộ tầng 3 là một phòng tập thể hình. Trên trần nhà, trên tường, cửa sổ, toàn là võng chăng cmn bằng cả đống dây thừng chằng chịt.
Sắc mặt Kim NamJoon hơi dịu đi: “Bình thường Sếp cũng ngủ thế này hả?”
Cậu thắt bím: “Anh đi mà hỏi Sếp ấy!”
Sếp: “……” Đờ mờ hỏi mị thì mị hỏi ai?
Son SeungWan chỉ bừa vào một cái võng cạnh cửa sổ.
Đầu chôm chôm hoảng sợ: “Đậu má Sếp chị đừng có vấy bẩn sự trong sạch của em như thế chứ!”
Son SeungWan: ???
Đầu chôm chôm thẹn thùng đáo để: “Đó là giường của em.”
Kim NamJoon: “……”
May mà trái tim của anh Kim có năng suất ngon lành, chớ không hôm nay cũng phải nhồi máu cơ tim mấy bận.