Wenjoon - 17 Agian - Ngoại truyện thế giới nội tâm của anh đầu gấu.
Tôi là Kim NamJoon.
Một anh đầu gấu tài sắc vẹn toàn lại còn giỏi diễn sâu.
Thời thơ ấu của mỗi người đều có một “Con nhà người ta”. Từ khi chui ra khỏi bụng mẹ, tôi đã phải buộc chặt với thằng em trai tài đức thể lực hơn hẳn tôi.
Tôi là quà miễn phí mua một tặng một.
Kiểu người ngoan ngoãn như Kim TaeWoo là được các trưởng bối yêu mến nhất.
Khiêm tốn, lễ phép, thông minh, hiểu chuyện.
Còn tôi thì ——
Thôi, đến cả tôi còn lười nói đến tôi.
Vào lớp 12, tôi chuyển trường lần thứ 3, sau rốt chuyển vào THPT số I.
Thật ra tôi rất không muốn vào THPT số I.
Bởi vì Kim TaeWoo cũng đi học ở đây.
Ở trường khác tôi còn có thể giả bộ mình là một đại ca ai nghe danh cũng phải sợ vỡ mật.
Nhưng ở THPT số I, dưới sự đối lập như trời với đất cùng Kim TaeWoo, tôi chính là một thằng lưu manh vô văn hóa.
Dù vậy, quan hệ giữa tôi và Kim TaeWoo vẫn rất thân thiết.
Một dạo chúng tôi thường xuyên đi học cùng nhau, sau khi tan học tôi sẽ ra sân thể dục ngồi chờ nó huấn luyện xong, dù khuya mấy tôi cũng nguyện ý chờ.
Bởi vì tôi phát hiện một cô gái tập luyện cùng nó trông rất là đáng yêu.
Cô ấy tên là Son SeungWan.
Tóc ngắn, mắt to, làn da màu mạch, khí chất tomboy rất phóng khoáng tươi mới.
Tôi thích nhất là nhìn cô ấy chạy như bay trên đường băng.
Tự tin, tuyệt đẹp, bình tĩnh, vĩnh viễn dẫn đầu người khác.
Ngầu vãi l.
Tôi nghĩ, nếu tôi có bạn gái, chắc chắn người đó phải giống như cô ấy.
Có lẽ là thần tình yêu quan tâm tôi.
Tan học một hôm nọ, như mọi khi, tôi đi đường tắt về nhà.
Tôi phát hiện có người đang theo dõi tôi.
Qua mặt kính pha lê cách đó không xa, tôi phát hiện ra người theo dõi mình.
Hóa ra lại là Son SeungWan!
Đây đúng là chuyện tốt đẹp nhất thế giới.
Người tôi yêu thầm, cũng yêu thầm tôi.
Về sau, ngày nào tôi cũng cố ý về nhà một mình, để tiện cho cô ấy theo dõi tôi.
Mong trăng mong sao mong mỏi mãi, tôi cố ý thả bước chân chậm hơn, để cô ấy có thể đi chung với tôi một đoạn đường thật xa.
Cứ đi một trước một sau thế này, cảm giác như đang hẹn hò vậy.
Chúng tôi cùng đi qua công viên, đi qua tiệm cà phê ở chỗ rẽ, chúng tôi cùng đi qua từng phong cảnh, cùng nghỉ chân ở chỗ đèn xanh đèn đỏ.
Đại khái qua 3, 4 lần như thế.
Tôi cảm thấy một thằng con trai không thể để con gái nhà người ta đợi lâu quá.