Wenjoon - 17 Agian - Ngoại truyện Kim TaeWoo.
Tôi là Kim TaeWoo.
Người đàn ông nhanh nhất cả Hàn Quốc.
Thật ra bản thân tôi cực kỳ không hài lòng với danh hiệu này.
Nhưng không sao cả, dù sao con người tôi luôn lười so đo quá nhiều với tất cả mọi chuyện.
Ông anh song sinh cùng trứng Kim NamJoon của tôi thì lại khác.
Anh ấy cực kỳ tích cực, chỉ cần không vừa mắt chuyện gì thì có thể liều mạng với người ta tới cùng.
Tính cách của anh ấy hoàn toàn tương phản với tôi.
Nói ra, chắc tất cả mọi người không tin, thật ra tôi cực kỳ thích anh trai tôi.
Anh ấy là một người vô cùng thú vị, có một linh hồn rất thú vị trong một cơ thể rất thú vị.
Còn tôi thì lại là một thiếu niên lão cán bộ đến chính tôi còn cảm thấy mình chán òm.
Trên đời, ngoài chạy bộ có thể mang đến niềm vui cho tôi, thì hình như chẳng có gì đáng để tôi thích cả.
Cha mẹ ly hôn khá sớm, hai anh em chúng tôi đều được bố nuôi lớn.
Việc giao lưu với người khác phái luôn là một chướng ngại rất lớn với ba bố con.
Rất nhiều người cảm thấy tôi và anh trai tôi trông cũng ngon lành, duyên với người khác giới hẳn phải tốt lắm.
Nhưng hiện thực thì hoàn toàn tương phản.
Anh trai tôi còn may hơn một tí, anh ấy chỉ lười nói chuyện với con gái thôi, không thích đáp lại mấy cô ấy lắm.
Còn tôi thì, tôi thảm hơn hẳn.
Ngay cả việc đến gần cô gái mà tôi thích, tôi cũng không làm được.
Đúng vậy, tôi có một người con gái mà tôi thích.
Trong tuyển của chúng tôi chẳng có cô nào xinh xắn, cho nên vào ngày đầu tiên huấn luyện viên đưa Son SeungWan vào đội, tôi đã phải lòng cô ấy.
Cô ấy xinh đẹp, tính cách cũng ổn, càng ở gần cô ấy lâu tôi càng cảm thấy ——
Chính là cô ấy, mẹ ơi, con muốn cưới em này.
Đúng vậy, cứ cười đi, tôi chính là một người trẻ truyền thống, bảo thủ và cũ kỹ như vậy đấy.
Thầy bói phán cuộc đời tôi đã định sẽ là một chú chó FA cô độc hết quãng đời còn lại.
Tôi cảm thấy chắc chắn ổng bói sai.
Chỉ có cái loại đầu gấu xã hội đen suốt ngày đòi đánh đòi giết như ông anh tôi mới lưu lạc tới nước đấy thôi.
Thanh niên tươi trẻ có chí hướng, phóng khoáng rạng rỡ như mặt trời giống tôi đây, sao có thể không được ai thích cơ chứ?
Tôi sống đến năm 17 tuổi mới nhận ra hình như mình đúng là một vật cách người khác phái.
Không biết tại duyên cớ gì, hầu hết các cô gái xung quanh tôi đều né tôi xa ba mét.
Rõ ràng tôi đáng yêu thế này.
Tôi đoán có lẽ các cô ấy tưởng tôi là tên ác ôn Kim NamJoon nghe danh mà sợ vỡ mật kia rồi.