Wenjoon - 17 Agian - Ngày thứ 4 làm thiếu nữ
Ban ngày ban mặt, trời sáng rờ rỡ, một phụ nữ có thai bụng phệ lại biểu diễn một màn vác bụng bầu vọt ra đường trước mặt mọi người.
Cũng may Kim NamJoon nhanh tay lẹ mắt tóm cô lại: “Để ý vào.”
Son SeungWan đỏ mặt tía tai mà rằng: “Anh bị cái tật gì đấy, diễn gì mà giống y như thật, em còn nghĩ kĩ được cả tên du thuyền tư nhân rồi đấy. Anh nói thế với em chỉ để trêu em thôi à?”
Kim NamJoon lại nói: “Anh không thử thì làm sao mà biết được rốt cuộc là anh trêu em hay là em trêu anh?”
“Em trêu anh?” Son SeungWan nhấm nuốt hồi lâu mới hiểu được: “Anh cho rằng tất cả những chuyện này đều là em giả vờ?”
Được lắm, chẳng tin tưởng nhau tí nào mà “bạn thân” bạn thiết gì của tôi? Bố mày tin mày con kiu!
Son SeungWan mặc kệ anh, người ra đi đầu không ngoảnh lại, thi đi bộ!
Kim NamJoon bước nhanh theo sau cô, “Son SeungWan, em sắp rớt đồ kìa.”
Son SeungWan vốn dĩ không định để ý đến anh, nhưng cô lặng lẽ nhìn lướt khắp nơi thì lại không thấy gì.
Cô đành phải dừng lại, thở phì phì quay đầu hỏi, “Sắp rớt cái gì?”
Kim NamJoon đi tới, mắt nhìn xuống: “Em còn đi nữa là rớt con xuống đất đấy.”
Son SeungWan sắp bùng nổ đến nơi: “Còn trêu tôi nữa thì tôi đẻ con giữa phố cho anh xem!”
Kim NamJoon hết cách, anh đi theo cô cả quãng đường, phục cô sát đất: “Tốc độ của em đúng là không thua gì năm đó, nghỉ một lát được không? Anh đi hết nổi rồi.”
Son SeungWan quay đầu nhìn lại, hơi thở của Kim NamJoon đã rối loạn, có lẽ anh không đuổi theo cô được nữa thật. Cơn tức của cô đã tiêu tan một nửa.
Ai dè Kim NamJoon còn cố ý chua thêm một câu: “Đúng rồi, em nghĩ tên gì cho du thuyền tư nhân đấy.”
Có! Thôi! Đi! Không!
Son SeungWan tốc chiếc váy bầu lên, sải rộng hai chân ra: “Được lắm, đây tôi mời ngài xem!”
Kim NamJoon quát cô ngưng lại: “Làm trò con bò.”
Son SeungWan còn cố ý rặn í í mấy cái, nhìn cái tướng này chắc giây tiếp theo rặn con ra luôn được mất.
Đột nhiên, cô kêu “Úi” một tiếng đau đớn, “Bụng em!”
Kim NamJoon lo lắng hỏi: “Sao đấy?”
Khóe miệng Son SeungWan run rẩy: “Cứng quá……”
Dùng sức nhiều quá nên bị co thắt giả.
“Có phải em bị ngốc không thế?” Kim NamJoon tức giận đến mức quát cô: “Bây giờ em đang mang thai, em làm gì cũng phải nghĩ trước đã chứ?”
Ác ôn cục cằn, làm người ta sợ hết cả hồn.
“Tại anh chọc giận em chứ gì nữa! Anh có tư cách gì mà mắng em? Bố em cũng chưa từng mắng em đâu!” Son SeungWan tủi thân muốn khóc.
Khí thế của Kim NamJoon bị dập tắt ngay, anh đỡ cô từ từ ngồi xuống chiếc ghế ở ven đường.
Một phút sau, triệu chứng dần dần giảm bớt. Son SeungWan thò ngón tay chọc chọc lên đỉnh bụng: “Ui, mềm rồi.”