Wenjoon - 17 Agian - Ngày thứ 2 làm thiếu nữ
Sau khi bác sĩ đi ra, Son SeungWan nằm một mình trên giường bệnh vuốt bụng, chìm trong bối rối.
Cô cúi đầu nhìn đôi tay của mình: Trắng nõn, tinh tế, không nhẫn cưới.
Cô sờ tóc trên đầu, tóc dài đến eo, không nhuộm màu.
Từ năm bảy tuổi cô đã vào đội điền kinh của trường, mười năm khổ luyện để vào đội tuyển của tỉnh. Làn da cô luôn có màu mạch, tóc ngắn cháy nắng, ngầu không bút nào tả xiết.
Nhưng khi cúi đầu, cô lại thấy đồng bằng trước ngực đã thành cao nguyên.
Bên người không có gương, mà kể cả có, cô cũng chẳng có dũng khí để xem mặt mình.
30 tuổi, trong mắt cô của năm 17 tuổi, đã là độ tuổi già đến mức thảm không nỡ nhìn.
.
Son SeungWan nhắm mắt lại, mấy phút đồng hồ sau, đột nhiên cô lại mở mắt ra.
Lặp lại mấy lần.
Mãi đến khi cô y tá hỏi cô: “Chị đang làm gì thế, cứ nhắm rồi mở mắt, chơi trò xác chết vùng dậy à?”
Cô nói: “Em hoài nghi mình đã xuyên vào một trò chơi giả lập đời sống, kiểu 《 Bạn của năm 30 tuổi 》 linh tinh dớ dẩn gì gì đó. Thiết lập dở quá, thế nên em đang thử khởi động lại rồi bỏ game ạ.”
Bác sĩ chuyển cô sang khoa thần kinh luôn.
.
Ban đầu Son SeungWan tính ngủ một giấc trong bệnh viện đã rồi hẵng đi, ai dè cô lại không xu dính túi.
Không trả phí, không cho ngủ. Muốn ra viện, nộp tiền đã.
Bên bệnh viện kêu cô liên hệ người nhà ngay đi.
Son SeungWan gọi điện về nhà, số máy quý khách vừa gọi không tồn tại. Thật ra cô vẫn còn một người cô, nhưng rất ít liên hệ, cho nên cô không nhớ được số điện thoại.
Dưới tình thế cấp bách, một dãy số đột nhiên hiện lên vô cùng rõ ràng trong đầu cô.
Có thể nói cô đã thuộc nằm lòng dãy số này.
Gọi điện thoại cho người này đã từng là chuyện cô nghĩ cũng chẳng dám nghĩ.
Nhưng trong tình huống khẩn cấp như giờ phút này, cô không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể vội gõ dãy số đó.
Người nghe máy là một bà dì, giọng vô cùng xa lạ, “Xin chào.”
Son SeungWan cực kì lễ phép: “Cháu chào dì, cháu tìm Kim TaeWoo, cháu là bạn cấp 3 của cậu ấy ạ.”
“Cậu ấy ra nước ngoài rồi, có việc gì cô cứ gọi vào di động của cậu ấy nhé.”
“Cháu không biết số di động của cậu ấy là bao nhiêu ạ.”
“Tôi cũng không biết.”
Son SeungWan quýnh lên: Vậy phải làm sao bây giờ?
Thôi, cùng đường rồi, một khi đã tuyệt vọng thì kiểu gì cũng chơi!
“Vậy xin hỏi, anh trai cậu ấy, Kim NamJoon có ở nhà không ạ?”
“Boss đi ra ngoài, có lẽ phải muộn mới về.”