Wenjoon - 17 Agian - Hạnh phúc nhỏ trước bão táp - 6
Son SeungWan chẳng hiểu gì cả, “Hồi con còn bé bố có nói vậy đâu ạ.”
Son SeungKi đến tuổi này thì trải đời nhiều rồi, đã thay đổi suy nghĩ về rất nhiều chuyện.
“Quan niệm hồi xưa của bố lỗi thời lâu rồi. Phụ nữ bây giờ giỏi giang, năng lực làm việc còn mạnh mẽ hơn đàn ông, kiếm được nhiều tiền hơn đàn ông. Hơn nữa bây giờ bọn đàn ông cũng đổ đốn, không biết ơn vợ mình vất vả hy sinh cho gia đình, chỉ cần có tí dụ dỗ bên ngoài là đã đàn đúm bồ bịch, không có đạo đức. Ôi, đời người con gái mười hai bến nước……”
Son SeungWan thở dài một hơi: “Bố hiểu được con cũng mừng.”
Son SeungKi muốn lấy thân phận từng trải để dạy con gái ít đạo nghĩa ở chung vợ chồng: “Tuy rằng hai đứa còn chưa kết hôn, nhưng vẫn phải quyết định quy củ. Giống như chuyện làm việc nhà đấy, không thể để con làm hết được. Tuy Kim NamJoon là ông chủ lớn, nhưng vẫn làm được chút việc nhà. Giữa vợ với chồng vẫn phải bình đẳng với nhau, trước kia hai đứa chia nhau thế nào, con 70% nó 30%, hay là 50-50?”
Son SeungWan: “Anh ấy 100%, con 0%.”
Son SeungKi: “……”
.
Tối hôm sau, Kim NamJoon về nhà ăn cơm, ở trên bàn cơm, Son SeungWan đề đạt ý định muốn quay lại đi làm.
Kim NamJoon không vui vẻ lắm: “Con còn nhỏ quá, đợi mấy ngày nữa đi. Luật nước mình cho nghỉ đẻ 98 ngày, em mới nghỉ được một nửa thôi mà.”
Sếp: “Có phải anh đã quên mất một tháng em mất trí nhớ rồi không.”
Kim NamJoon cảm thấy cô đối xử hà khắc với bản thân quá.
Son SeungWan muốn đi mua quần áo.
Kim NamJoon: “Anh cũng đi.”
Son SeungWan: “Anh cần gì cơ?”
Anh đầu gấu: “Cần trả tiền.”
.
Họ dạo một vòng trong trung tâm thương mại, Son SeungWan hơi do dự, dù gì quần áo ngày xưa của cô đều là do anh mua, bây giờ cô muốn thay đổi phong cách.
Kim NamJoon đề cử một bộ quần áo cho cô, áo sơmi tơ tằm không tay, quần lửng ống côn, rất là mạnh mẽ.
Son SeungWan nhìn bản thân mình ăn vận vô cùng chuyên nghiệp trong gương, đột nhiên có cảm giác nhiệt huyết sôi trào.
Cô vui lên nhất thời, bèn khen anh một câu: “Mắt chọn đồ của anh đúng là không sai.”
Kim NamJoon lại còn học được cách dỗ dành người khác: “Người đẹp thì mặc gì chả đẹp.”
.
Ngày đầu tiên Sếp đi làm trở lại, cô ngồi xe của Kim NamJoon, tài xế Kim tự mình lái xe đưa đi.
Cô còn được hộ tống thẳng tới tận văn phòng.
Tới nơi cô thấy, văn phòng tổng giám đốc to oạch được tách làm hai nửa bằng bình phong, hai người bá chiếm từng phương không can thiệp lẫn nhau.
Sếp tỏ vẻ rất không vừa lòng: “Lúc anh bàn chuyện công hoặc khách của em đến, chẳng phải chúng ta sẽ nghe được hết nội dung nói chuyện của nhau sao? Như vậy không ổn.”